Một mình “g//à tr//ống nuôi con” suốt 18 năm…đến ngày con thành đạt người vợ bỏ đi vì tiền trở lại đòi nhận lại c//on…hóa ra đó là một â//m mưu nham hiể/m.
Mười tám năm trước, vợ bỏ đi theo người đàn ông có tiền, để lại cho anh Tuấn một đứa bé đỏ hỏn mới hơn một tuổi. Cả làng đều bàn tán, có người thương, có người dè bỉ//u rằng “vợ bỏ rồi thì nuô//i co/n sao nổi”. Nhưng Tuấn chỉ lặng im, cặm cụi vừa đi làm thuê, vừa chăm con.
Đêm nào anh cũng dỗ con bằng câu nói quen thuộc:
“Không có mẹ thì còn có ba, con à.”
Con gái anh – Lan – lớn lên trong tình thương lam lũ ấy. Cô bé ngoan ngoãn, học giỏi, chưa từng khiến cha buồn lòng. Có những hôm trời mưa, anh Tuấn chạy xe ôm ướt sũng, nhưng vẫn ghé qua cổng trường chờ con tan học. Mọi người đều nói:
“Con bé Lan có hiếu, chắc chắn sau này nên người.”
Mười tám năm trôi qua, Lan tốt nghiệp sư phạm, trở thành giáo viên dạy Văn giỏi nhất huyện. Cô được mời lên truyền hình địa phương, kể về người cha đơn thân. Bài phỏng vấn lan tỏa, khiến ai cũng xúc động.
Không lâu sau, người phụ nữ năm xưa – bà Hồng, mẹ ruộ//t Lan – bỗng xuất hiện trước cửa nhà. Bà mặc đồ sang trọng, đi xe hơi, rưng rưng nói:
“Anh Tuấn… em biết lỗi rồi. Em nhớ con, nhớ nhà… cho em gặp con một lần thôi.”
Lan, ngây thơ và hiền lành, xúc động ôm lấy mẹ. Dù cha có khuyên “cẩn thận, đừng quá tin”, cô vẫn tin rằng mẹ đã thay đổi. Bà Hồng bắt đầu thường xuyên lui tới, mua quà, chăm sóc, nói năng nhẹ nhàng khiến hàng xóm ai cũng tưởng rằng cuối cùng gia đình đã đoàn tụ….thế nhưng ông Tuấn đã phát hiện ra âm mưu của bà.
Một buổi chiều, khi vừa chạy xe về, ông Tuấn thấy bà Hồng ngồi trong sân, giọng nhỏ nhẹ với Lan:
“Mẹ có người quen bên Trung Quốc, họ đang cần giáo viên dạy tiếng Việt. Lương cao lắm, mấy chục triệu mỗi tháng. Con sang đó dạy một thời gian, mẹ lo hết giấy tờ, chỉ cần con ký vào đây cho mẹ tiện làm hồ sơ.”
Lan cười ngây thơ, chưa kịp đọc kỹ, đã định ký. Nhưng đúng lúc đó, ông Tuấn bước vào. Ánh mắt ông sắc lạnh khác thường.
“Khoan đã, đưa đây ba xem!” – ông nói.
Bà Hồng hơi giật mình, cười gượng:
“Anh lúc nào cũng đa nghi. Em chỉ muốn giúp con thôi mà.”
Ông Tuấn lật từng trang giấy. Giữa đống chữ nhỏ li ti, nổi bật dòng “Cam kết hôn nhân và chuyển hộ khẩu định cư” – không phải hợp đồng lao động, mà là giấy kết hôn giả với một người đàn ông Trung Quốc lạ mặt!
Ông Tuấn ném xấp giấy xuống bàn, giọng run lên vì tức giận:
“Cô dám bán con mình đi à? Mười tám năm qua cô ở đâu, giờ quay lại chỉ để làm chuyện này sao?”
Bà Hồng tái mặt, ấp úng:
“Em… em bị người ta ép… em nợ tiền… họ bảo nếu không đưa con sang thì…”
Lan sững sờ, hai hàng nước mắt rơi lã chã. Cô nhìn người mẹ ruột mà tim đau nhói:
“Mẹ… mẹ coi con là thứ để đổi lấy tiền sao?”
Ông Tuấn nắm chặt vai con gái, giọng nghẹn:
“Từ nay, con không cần ai khác ngoài ba. Mẹ con đã chọn con đường của bà ấy, còn ta – ta sẽ tiếp tục sống tử tế, dù nghèo cũng ngẩng đầu.”
Bà Hồng gục xuống, cố nắm lấy tay con gái nhưng Lan lùi lại, ánh mắt rưng rưng mà kiên quyết.
Vài tuần sau, bà Hồng bị bắt vì dính vào đường dây buôn người. Trong quá trình điều tra, người ta phát hiện bà chính là mắt xích trung gian chuyên tìm phụ nữ trẻ, ngụy trang dưới hình thức “kết hôn xuất khẩu”.
Hôm đó, Lan đứng ngoài cổng trại giam, tay ôm bó hoa cúc trắng. Cô không vào thăm, chỉ lặng lẽ đặt hoa xuống rồi quay đi.
“Ba từng nói, có những người sinh ra làm mẹ, nhưng không phải ai cũng đủ tình thương để làm tròn hai chữ đó. Con chỉ cần một người cha như ba – là đủ cả cuộc đời.”
Ông Tuấn nhìn con gái, nước mắt rưng rưng nhưng nụ cười hiền hậu.
“Không có mẹ thì còn có ba, con à.”
Câu nói năm xưa, nay lại vang lên – không còn là lời dỗ dành, mà là lời khẳng định của tình thương không gì lay chuyển được.


