Thưa mẹ chồng cũ…con xin trả chồng con lại cho mẹ!
“Con gái dạy mầm non thì biết gì mà lo toan nhà cửa? Lương tháng chưa bằng tiền tôi đi chợ! Mặt thì lúc nào cũng cúi gằm, làm sao làm chủ được gia đình này?” – tiếng mẹ chồng tương lai vang lên rõ mồn một sau tấm rèm nhà trai, khi tôi vừa bước vào với bó hoa cưới trên tay. Tôi đứng sững.
Phía trong, bà vẫn tiếp tục:
“Tôi nói trước nhé, nó mà về đây làm dâu, tôi h//à//n//h cho khỏi ng/ó/c đầu lên được. Cưới gì mà chẳng có nổi mâm lễ cho ra h/ồ/n. Mẹ nó nhìn cũng không ra dáng trưởng giả, chắc bố mẹ cũng chỉ là công chức té/p riu…”
Tôi s/iết chặt bó hoa trong tay, móng tay bấm vào lòng bàn đến bật m/á/u. Phía bên kia, người mà tôi sắp gọi là chồng… im lặng.
Không một lời bảo vệ. Không một cái nắm tay. Anh chỉ khẽ cúi đầu, lặng lẽ đứng giữa mẹ và tôi — như hàng ngàn lần trước.
Tôi quay bước.
Tiếng xì xào bên ngoài bắt đầu vang lên khi tôi đi qua dãy bàn tiệc cưới. Cả họ nhà trai nhao nhao vì… xe nhà tôi vừa đỗ trước cửa. Ba chiếc Mercedes đen bóng, logo nhà hàng Hùng – Giang nổi bật sau kính. Ai cũng biết cái tên ấy: chuỗi nhà hàng nổi tiếng Hà Nội, chuyên phục vụ giới doanh nhân và chính khách.
Mẹ tôi bước xuống xe, lộng lẫy nhưng điềm tĩnh. Bố tôi theo sau, tay cầm một hộp quà lớn: “Xin lỗi, nhưng nhà gái hôm nay có quà cưới.” – Mẹ tôi cười nhẹ, đặt xuống bàn một xấp phong bì dày cộp, hộp trang sức và 5 cuốn sổ đỏ tên tôi. “Coi như của hồi môn… nhưng thôi, trả về cho con gái tôi luôn.”
Một tiếng ồ lớn vang lên. Mẹ chồng tương lai tái mặt. Chị em họ hàng bên nhà trai sững sờ. Người thì thầm: “30 cây vàng đó… trời đất ơi…”…Bà lập tức hối hận và bắt đầu hồ hởi với tôi…nhưng tôi quyết định rồi không thể sống mãi thế này..
Tôi cúi người, đặt bó hoa cưới xuống bàn. Những cánh hồng đỏ thắm rơi lả tả trên nền gạch trắng, như máu tim tôi rơi xuống. Tôi nói chậm, rõ từng chữ:
“Thưa mẹ chồng cũ… con xin trả chồng con lại cho mẹ.”
Không gian bỗng lặng như tờ. Tiếng nhạc cưới bỗng tắt lịm giữa chừng, tiếng thìa rơi xuống chén nghe rõ mồn một. Tôi ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt – người mà chỉ vài phút nữa thôi đáng ra sẽ là chồng tôi – đôi mắt anh ngỡ ngàng, bàn tay khẽ run, nhưng vẫn… không chìa ra nắm lấy tôi.
Tôi mỉm cười, nụ cười mà chính tôi cũng không ngờ mình có thể bình thản đến thế:
“Con cảm ơn vì cuối cùng hôm nay, con đã nhìn rõ mọi điều. Hóa ra, người ta có thể yêu, nhưng không thể sống trọn đời với người không dám bảo vệ mình.”
Tôi quay sang mẹ anh – bà vẫn đứng đó, mặt cắt không còn giọt máu.
“Con chúc mẹ giữ được người con trai mà mẹ yêu thương nhất. Còn con, con xin phép mang theo lòng tự trọng của mình về.”
Nói rồi, tôi tháo nhẹ chiếc nhẫn cưới còn chưa kịp đeo, đặt lên bó hoa, bước ra khỏi rạp trong tiếng xì xào, thảng thốt. Mẹ tôi bước lại, nắm tay tôi thật chặt, chỉ nói một câu:
“Con đã lớn rồi, mẹ tự hào.”
Ba chiếc xe lại khởi động, ánh đèn phản chiếu lên gương mặt tôi – ướt nhòe nhưng sáng lấp lánh.
Sau này, người ta kể lại rằng, chỉ nửa năm sau, nhà hàng của tôi mở thêm hai chi nhánh mới. Tôi xuất hiện trên truyền hình, trong chương trình “Phụ nữ khởi nghiệp”, với danh xưng Giám đốc điều hành hệ thống Hùng – Giang.
Còn người đàn ông năm xưa – anh vẫn sống cạnh mẹ mình, trong căn nhà rộng nhưng lặng như tờ. Người ta bảo, đêm nào anh cũng mở chiếc hộp đựng bó hoa khô… thứ tôi để lại hôm ấy.
Còn tôi – mỗi lần nhìn thấy một cô dâu cười rạng rỡ bước lên xe hoa, tôi chỉ khẽ mỉm cười:
“Không phải ai cũng cần được gả đi. Có những người sinh ra là để bước tiếp – một mình, nhưng ngẩng cao đầu.”


