Buổi chiều tháng Bảy oi ả như rang, cái nóng hầm hập phả vào từng thớ gỗ cũ kỹ của căn nhà mặt tiền phố huyện. Gió Lào rít qua khe cửa, nhưng chẳng mang theo chút mát mẻ nào, chỉ cuốn theo mùi dầu gió, mùi thuốc xoa bóp và cái mùi ngai ngái đặc trưng của người già nằm liệt lâu ngày.

Trong gian buồng tối tranh tối sáng, Lan vừa lau mồ hôi trán cho mẹ chồng, vừa khẽ khàng bón từng thìa cháo loãng. Bà Tư, mẹ chồng cô, nằm liệt giường đã hai năm nay sau cơn tai biến. Hai năm ròng rã, từ một người phụ nữ quyền lực, bà chỉ còn là một thân xác héo hon, mọi sinh hoạt từ ăn uống đến vệ sinh đều trông cậy vào bàn tay con dâu. Khánh – chồng Lan – thì đi tối ngày, viện cớ làm ăn, để mặc vợ xoay vần trong cái “địa ngục trần gian” này.
Bỗng, tiếng đập cửa rầm rầm vang lên, xé toạc sự tĩnh lặng u uất.
– Mở cửa ra! Có ai ở nhà không? Hôm nay tôi phải nói chuyện cho ra ngô ra khoai!
Lan chau mày, đặt bát cháo xuống. Cô chưa kịp bước ra thì cánh cổng sắt đã bật mở. Một người phụ nữ lạ mặt xông vào. Cô ta mặc chiếc đầm bầu bó sát màu đỏ rực, phô trương cái bụng lùm lùm chừng năm tháng. Cổ đeo dây chuyền vàng to bản, tay lắc vàng leng keng, mùi nước hoa nồng nặc át cả mùi thuốc trong nhà.
– Cô là Lan phải không? – Ả ta hất hàm, tay chống nạnh, ánh mắt sắc lẹm quét từ đầu đến chân Lan – Tôi là Tú. Người phụ nữ của anh Khánh. Chắc cô cũng đoán được tôi đến đây làm gì rồi chứ?
Lan sững lại một nhịp. Tim cô thắt lại, nhưng gương mặt vẫn bình thản đến lạ lùng. Cô rút chiếc khăn tay trong túi, lau chậm rãi những vết cháo còn vương trên ngón tay.
– À, ra là cô Tú. Tôi nghe danh cô đã lâu qua mấy lời đồn đại, nay mới được diện kiến. Mời cô vào nhà xơi nước.
Tú chưng hửng. Ả đã chuẩn bị tinh thần cho một màn đánh ghen ầm ĩ, túm tóc xé áo, hoặc ít nhất là những lời chửi bới chua ngoa. Nhưng sự điềm tĩnh đến lạnh lùng của Lan khiến ả chột dạ.
– Uống nước cái gì! – Tú gằn giọng, cố lấy lại khí thế – Tôi đến đây để đòi công bằng! Tôi mang thai con trai của anh Khánh được 5 tháng rồi. Cô nhìn đi! Anh ấy nói đã chán ngấy cô, hứa sẽ ly hôn để cưới tôi và chia nửa căn nhà mặt tiền này cho mẹ con tôi. Cô biết điều thì cuốn gói sớm đi!
Lan nghe xong, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ bẫng, đôi mắt sâu hun hút nhìn thẳng vào Tú khiến ả rùng mình.
– Ồ, thế à? Cô vất vả quá, bụng mang dạ chửa mà giữa trưa nắng phải đi đòi “quyền lợi”. Nhưng cô nói đúng, cái gì của cô thì nên trả về cho cô. Đã đến rồi thì vào đây, tôi bàn giao luôn thể.
Lan quay lưng đi vào nhà. Tú thấy Lan “dễ bảo” thì đắc ý ra mặt, ngỡ Lan sợ hãi mà chấp nhận thua cuộc. Ả ưỡn ngực bước theo vào trong.
Vừa bước qua ngạch cửa, cái không khí lạnh lẽo, u ám và mùi xú uế nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến Tú suýt nôn ọe. Ả lấy tay bịt mũi: – Cái nhà gì mà hôi như cống thế này?
Lan không đáp, kéo ghế mời Tú ngồi, rồi chỉ tay về chiếc giường tre ọp ẹp trong góc tối. Trên đó, bà Tư đang nằm co quắp, miệng méo xệch, rên rỉ những tiếng vô nghĩa, ga giường loang lổ vết bẩn chưa kịp thay.
– Giới thiệu với cô, đây là “gia tài” lớn nhất của anh Khánh. Mẹ chồng tôi nằm liệt 2 năm nay rồi.
Lan rót một chén trà, giọng cô êm ru nhưng sắc như dao cạo: – Hai năm qua, một tay tôi bón cháo, thay tã, lau người, đổ bô cho bà. Anh Khánh chưa từng đụng tay vào việc này dù chỉ một lần. Hôm nay cô đến đây đòi danh phận “vợ”, tôi mừng quá. Từ giờ phút này, tôi chính thức nhường lại cái “ngai vàng” này cho cô. Cô sẽ thay tôi làm osin cao cấp trọn đời cho cái nhà này. Chúc mừng cô nhé, bà mẹ chồng này khó tính lắm đấy, mỗi đêm đi vệ sinh 5 lần, cô nhớ canh giờ mà dậy.
Tú trợn tròn mắt, nhìn bà già liệt giường rồi nhìn Lan, mặt bắt đầu biến sắc: – Cô… cô nói cái gì cơ? Tôi đến để làm bà chủ, chứ ai thèm đi đổ bô? Tôi đến đòi quyền lợi cho con tôi!
– Quyền lợi à? Có ngay đây.
Lan rút từ trong túi áo ra một tờ giấy nhàu nhĩ, đặt mạnh xuống bàn.
– Đây là giấy vay nợ nóng, 300 triệu đồng, cả gốc lẫn lãi lên đến 400 rồi. Anh Khánh ký tên rõ ràng.
Lan chỉ tay vào sợi dây chuyền vàng lấp lánh trên cổ Tú, cười nhạt: – Số tiền này anh ấy vay nóng xã hội đen để mua vàng, mua xe ga, và thuê căn chung cư mini cho cô ở đấy. Giờ chủ nợ ngày nào cũng đến dọa tạt sơn, ngân hàng thì sắp siết cái nhà này rồi. Cô là “vợ sắp cưới”, lại đang đeo vàng của anh ấy trên người, thì trách nhiệm này cô gánh là hợp lý quá rồi còn gì?
Tú chộp lấy tờ giấy nợ, đọc lướt qua. Con số 300 triệu cùng lãi suất cắt cổ khiến mặt ả cắt không còn giọt máu. – Cái gì? Anh ta bảo với tôi là đại gia bất động sản, tiền tiêu không hết cơ mà? Sao lại nợ nần ngập đầu thế này?
Lan nhún vai, ánh mắt đầy thương hại: – “Đại gia” trên răng dưới các-tút thôi cô em ạ. Tiền anh ta sĩ diện với cô là tiền đi vay, còn cái nhà này là của bố mẹ chồng tôi, mà giờ sổ đỏ cũng cắm ngân hàng để lấy tiền chữa bệnh cho bà cụ rồi.
Lan đứng dậy, tháo chùm chìa khóa nhà đặt cái “cạch” xuống bàn, đẩy về phía Tú.
– Thôi, tôi không làm phiền hạnh phúc của hai người nữa. Cô cứ ở lại đây mà tận hưởng. Vừa được chăm mẹ chồng liệt giường để trọn đạo hiếu, vừa được cùng chồng cày cuốc trả nợ xã hội đen. Một công đôi việc. Tôi đi đây, tôi mời cô tất!
Không gian im lặng như tờ. Tú nhìn chùm chìa khóa như nhìn thấy quả bom nổ chậm. Hình ảnh bà già nằm liệt, mùi hôi thối bốc lên, và khoản nợ khổng lồ khiến lòng tham của ả tan biến sạch sẽ, chỉ còn lại nỗi sợ hãi tột độ.
– Tôi… tôi… – Tú lắp bắp, mồ hôi vã ra như tắm.
Đột nhiên, ả bật dậy, ôm bụng bầu hét toáng lên: – Tôi… tôi nhớ ra có việc gấp! Tôi không cần cái nhà rách nát này! Cô giữ lấy mà dùng! Tôi không liên quan gì đến anh ta cả!
Dứt lời, Tú quay đầu chạy thục mạng ra cửa. Vì luống cuống, ả va cả vào cột nhà, suýt ngã dúi dụi, đôi giày cao gót kêu lộc cộc trên nền gạch rồi mất hút vào cơn mưa lất phất buổi chiều tà.
Lan nhìn theo bóng dáng kẻ thứ ba chạy trốn như vịt, nụ cười trên môi tắt ngấm, thay vào đó là sự chua chát ê chề. – Hóa ra, tình yêu đích thực hay sự trơ trẽn, đứng trước chữ “Nợ” và chữ “Khổ” thì cũng đều hiện nguyên hình là sự hèn nhát mà thôi.
Năm phút sau, Khánh hớt hải chạy xe máy về. Hắn thấy cổng mở toang, trong nhà Lan đang kéo chiếc vali quần áo ra giữa phòng khách.
– Em… em định đi đâu? – Khánh hỏi, giọng hoảng hốt. – Tú đâu? Cô ấy vừa gọi điện chia tay anh, chửi bới om sòm… Em đã nói gì với cô ấy?
Lan ngẩng lên nhìn người chồng đã chung sống 5 năm. Ánh mắt cô không còn sự nhẫn nhịn, cũng không còn tình yêu, chỉ còn một khoảng không lạnh lẽo.
– Tôi chẳng nói gì cả. Tôi chỉ cho cô ta thấy sự thật về cái “hào quang” mà anh vẽ ra thôi.
Cô đẩy tờ đơn ly hôn đã ký sẵn về phía Khánh.
– Tôi đi tìm lại cuộc đời của mình. Tôi làm vợ, làm dâu, chứ không phải làm trâu ngựa hay tấm bình phong cho anh sĩ diện. Cái nhà này, mẹ anh, và đống nợ của anh… giờ anh tự lo đi.
Lan kéo vali bước thẳng ra cổng, không một lần ngoảnh lại. Bỏ lại sau lưng người chồng bội bạc đứng chết lặng giữa căn nhà u ám, đối diện với thực tại tàn khốc mà bấy lâu nay anh ta vẫn trốn tránh sau lưng vợ.


