Mẹ kế gả tôi cho một thiếu gia giàu có nhưng đôi chân bị tà;;n tậ;;t. Đêm t;;ân h;;ôn, tôi r;ụt r;:è cõng anh lên gi;ườ;;ng. Không may trượt chân, cả hai cùng n/gã xuống đất. Lúc đó, tôi g::iật mình khi thấy thứ gồ lên…

0
212

Mẹ kế gả tôi cho một thiếu gia giàu có nhưng đôi chân bị tà;;n tậ;;t. Đêm t;;ân h;;ôn, tôi r;ụt r;:è cõng anh lên gi;ườ;;ng. Không may trượt chân, cả hai cùng n/gã xuống đất. Lúc đó, tôi g::iật mình khi thấy thứ gồ lên…

 

Mẹ tôi là người đà;;n b;;à thực tế đến lạnh lùng. Bà luôn bảo: “Con gái, lấy chồng ngh;;èo là tự khổ cả đời. Dù không yêu, nhưng phải lấy người có thể cho mình một cuộc sống yên ổn.”

Tôi từng nghĩ đó chỉ là lời dặn, cho đến khi bà thật sự ép tôi cưới một người đàn ông tà;:n t;;ật nhưng GIÀU.

 

TNGT 5 năm trước khiến đôi chân anh mất cả;;m gi;ác. Vậy mà, vì món n;;;ợ cha tôi để lại, mẹ bắt tôi gật đầu.

 

– Chỉ cần con lấy Huy, gia đình mình sẽ không mất nhà, mẹ va;;n con đấy.

Tôi cắn môi gật đầu

 

Trong lễ cưới, tôi mặc váy trắng, nở nụ cười mà lòng t;;an n;;át. Chú rể ngồi trên xe lăn, im lặng. Ánh mắt anh sắc lạnh, không một chút cảm xúc.

Đêm tâ;n h;;ôn. Tôi rụ/t r/è mở cửa phòng. Anh vẫn ngồi đó, trên chiếc xe lă;n, ánh đèn vàng hắt xuống khuôn mặt điển trai mà xa cách.

– Em… để em đỡ anh lên giư;;ờng nhé. – Tôi run run nói.

 

Anh liếc tôi, khẽ nh;;ếch môi:

 

 

 

– Không cần. Tôi tự làm được.

Tôi lùi lại, nhưng thấy anh lo/ạng ch/oạng, suýt ngã, b;:ản nă;:ng khiến tôi lao tới đỡ.

 

– Cẩn thận!

Anh nghiêng người, tôi cố giữ nhưng trượt chân – cả hai cùng ngã xuống sàn. Tiếng “rầm” vang lên, đ;;au r;;át. Tôi n;;;;ằm đ;;;è lên người anh.

Và rồi… tôi sữ//ng s//ờ

 

 

Mẹ kế gả tôi cho một thiếu gia giàu có nhưng đôi chân bị tà;;n tậ;;t. Đêm t;;ân h;;ôn, tôi r;ụt r;:è cõng anh lên gi;ườ;;ng. Không may trượt chân, cả hai cùng n/gã xuống đất. Lúc đó, tôi g::iật mình khi thấy thứ gồ lên…

 

Mẹ tôi là người đà;;n b;;à thực tế đến lạnh lùng. Bà luôn bảo: “Con gái, lấy chồng ngh;;èo là tự khổ cả đời. Dù không yêu, nhưng phải lấy người có thể cho mình một cuộc sống yên ổn.”

Tôi từng nghĩ đó chỉ là lời dặn, cho đến khi bà thật sự ép tôi cưới một người đàn ông tà;:n t;;ật nhưng GIÀU.

 

TNGT 5 năm trước khiến đôi chân anh mất cả;;m gi;ác. Vậy mà, vì món n;;;ợ cha tôi để lại, mẹ bắt tôi gật đầu.

 

– Chỉ cần con lấy Huy, gia đình mình sẽ không mất nhà, mẹ va;;n con đấy.

Tôi cắn môi gật đầu

 

Trong lễ cưới, tôi mặc váy trắng, nở nụ cười mà lòng t;;an n;;át. Chú rể ngồi trên xe lăn, im lặng. Ánh mắt anh sắc lạnh, không một chút cảm xúc.

Đêm tâ;n h;;ôn. Tôi rụ/t r/è mở cửa phòng. Anh vẫn ngồi đó, trên chiếc xe lă;n, ánh đèn vàng hắt xuống khuôn mặt điển trai mà xa cách.

– Em… để em đỡ anh lên giư;;ờng nhé. – Tôi run run nói.

 

Anh liếc tôi, khẽ nh;;ếch môi:

 

 

 

– Không cần. Tôi tự làm được.

Tôi lùi lại, nhưng thấy anh lo/ạng ch/oạng, suýt ngã, b;:ản nă;:ng khiến tôi lao tới đỡ.

 

– Cẩn thận!

Anh nghiêng người, tôi cố giữ nhưng trượt chân – cả hai cùng ngã xuống sàn. Tiếng “rầm” vang lên, đ;;au r;;át. Tôi n;;;;ằm đ;;;è lên người anh.

Và rồi… tôi sữ//ng s//ờ