Định đợi qua 100 ngày của vợ tôi sẽ tái h:;ôn nhưng mới đến 49 ngày của vợ, b::ất ng;;ờ tấm ảnh trên bàn thờ bị đ:ổ, tôi định lại gần dựng lên thì tá hỏa phát hiện ra trong góc chính là…
Vợ tôi mất vì bạo bệnh, để lại đứa con trai mới 4 t-uổi. Cả nhà còn chưa nguôi nỗi buồn thì tôi – kẻ đàn ông cô độ-c – đã âm thầm tính chuyện tái h;/ôn với một cô gái kém mình gần chục tuổi. Tôi định đợi qua 100 ngày của vợ để tránh điều tiếng, nhưng thực lòng, trái tim tôi đã hướng về người mới.
Tối hôm đó, đúng 49 ngày, trời đổ mưa lất phất. Cả nhà vừa thắp hương xong thì bất ngờ tấm ảnh của vợ trên bàn thờ đổ nghiêng. Nghĩ là do gió, tôi định lại gần để dựng lại. Nhưng khi vừa nhấc khung ảnh lên, tôi giật bắn mình – phía sau tấm ảnh, kẹt giữa khung gỗ và mặt kính, chính là tờ giấy viết chi tiết về 1 cô gái.

Tôi tò mò mở ra xem, thật không ngờ lại nói về cô gái tôi sắp muốn cưới làm vợ, hóa ra…
…đó là một lá thư dài được viết bằng nét chữ quen thuộc – đúng là của vợ tôi, và ngày ghi cuối thư là một tuần trước khi cô ấy mất.
Tôi đứng chết lặng, bàn tay run lên khi đọc từng dòng:
“Nếu anh đọc được lá thư này, có lẽ em đã không còn ở bên anh nữa… Em biết có một cô gái đang đến gần cuộc đời anh. Em không trách – em chỉ sợ anh và con sẽ đau thêm lần nữa. Người phụ nữ đó không xấu, nhưng em sợ…”
Kèm theo thư là một tờ giấy photo chứng minh nhân dân, ảnh hộ chiếu và một bản sao hồ sơ bệnh lý của cô gái kia. Trong đó ghi rõ: cô ấy đang mắc căn bệnh di truyền có khả năng lây sang con, từng ba lần nhập viện tâm lý, và từng giả mạo thân phận để vay nợ.
Vợ tôi đã biết. Cô ấy biết hết.
Cô ấy đã lặng lẽ điều tra, cất giấu mọi thứ đằng sau khung ảnh, vì:
“Nếu điều em lo là sai, thì cứ coi như chưa từng tồn tại. Nhưng nếu là thật, em mong lá thư này sẽ cứu anh và con.”
Tôi sụp xuống trước bàn thờ, cảm giác hổ thẹn như xé toạc lồng ngực. Người phụ nữ tôi dự định thay thế vợ mình – người mà tôi tưởng là “tương lai” – thì ra lại là cái bẫy được bọc đường.
Nhưng điều khiến tôi đau nhất…
không phải vì sự thật về cô gái kia, mà là vợ tôi – dù sắp chết – vẫn lo bảo vệ người chồng đang tính bỏ cô ấy để đến với người khác.
Ngày hôm sau, tôi lặng lẽ hủy tất cả mọi kế hoạch tái hôn. Tôi đem lá thư ra đọc mỗi tối, vừa đọc vừa khóc.
49 ngày ấy, tôi mới hiểu…
có người phụ nữ khi còn sống thì bị xem là hiển nhiên, đến khi mất đi mới biết đó là ân tình suốt đời.

