Đêm mưa mất điện, bố chồng và con dâu…

0
986

“Đȇm Mưa Mất Đιệп, Coп Dȃu Và Bṓ CҺồпg Đã Làm Một Vιệc KҺȏпg TҺể TҺa TҺứ…”

Minh đi làm rất muộn mới về. Khi về, anh ăn cơm trong im lặng, không hỏi cô một câu nào ngoài những lời xã giao: “Cơm hôm nay mặn.”, “Mai anh về muộn.”, “Đừng chờ.” Những lời nói lạnh tanh như thể hai người là bạn cùng phòng. Linh ban đầu còn cố hỏi han, cố mỉm cười, nhưng dần rồi cũng chán nản. Cô im lặng theo anh, thu mình như chiếc bóng trong ngôi nhà ba tầng lặng thinh.

Có lần, Linh bị sốt. Cô nằm trên giường từ sáng tới trưa, không dậy nổi, nhưng Minh thì vẫn đi làm như thường lệ. Chính ông Khang là người vào phòng cô, gõ cửa hai lần rồi nhẹ giọng hỏi: “Cô ổn không? Có cần mua thuốc không?” Câu hỏi đơn giản ấy khiến Linh suýt bật khóc. Cô chưa bao giờ nghĩ, trong căn nhà này, người duy nhất quan tâm đến cô lại là ông.

Kể từ đó, giữa họ bắt đầu có những cuộc trò chuyện ngắn ngủi. Lúc Linh nấu cơm, ông Khang sẽ ra hiên ngồi đọc báo và hỏi đôi ba câu: “Quê cô ở Nghệ An à?”, “Bố mẹ còn không?”, “Cô nấu món cá ngon đấy.” Lời nói không hoa mỹ, nhưng tử tế. Lâu dần, Linh bắt đầu thấy nhẹ lòng mỗi khi ông nói chuyện với mình. Dù ông không cười, không thân thiện, nhưng trong ánh mắt ông không có sự khinh miệt hay hờ hững như ánh nhìn của Minh.

Một buổi tối, khi Minh đang ở công ty, ông Khang ngồi cùng Linh ăn cơm. Họ ăn trong im lặng một lúc thì ông gắp cho cô một miếng cá. “Cô ăn đi, gầy quá.” Linh ngạc nhiên nhìn ông, tim khẽ nhói lên. Cô cúi đầu, khẽ đáp: “Dạ, con quen rồi…”

Sau hôm ấy, Linh bắt đầu nhìn ông khác đi. Cô bắt đầu tự hỏi: “Ông là người cha già cô đơn… hay là người đàn ông đang nhìn thấu nỗi cô độc trong cô?”

Rồi một tối, trời bắt đầu mưa lớn. Minh gọi về báo sẽ đi công tác miền Trung 10 ngày. Không một câu hỏi thăm, không lời tạm biệt dịu dàng. Chỉ ngắn gọn: “Anh bận, đừng đợi.”

Linh đứng trong hiên, nhìn bóng xe khuất dần dưới màn mưa trắng xoá. Cô không hiểu vì sao… nước mắt cứ chảy ra. Không ồn ào, chỉ âm thầm. Như thể một phần trong cô đã vỡ.

Trong căn nhà ấy, giờ chỉ còn lại hai người. Một người già, một người trẻ. Một người cô đơn, một người bị bỏ rơi. Và rồi, từ đó…

…từ đó, những khoảng lặng giữa họ không còn nặng nề nữa.

Linh bắt đầu dậy sớm hơn, không chỉ vì muốn làm vài món ông Khang thích – như bát cháo trắng thơm mùi gừng, hay đĩa trứng chiên giòn cạnh cháy – mà còn vì cô thấy lòng mình dịu đi mỗi khi nghe tiếng ông kéo ghế, mở báo và khe khẽ bảo: “Mùi thơm đấy.”

Ông Khang cũng dần thay đổi. Trước đây, ông là người nghiêm khắc, trầm tính, gần như không cười với ai kể từ ngày vợ mất. Nhưng từ ngày Minh cưới vợ, rồi để vợ mình lặng lẽ sống như cái bóng trong nhà, ông bắt đầu nhìn Linh bằng một ánh mắt khác – không còn là người ngoài nữa. Cô gái ấy tuy nhỏ bé nhưng sống nề nếp, chịu đựng, không than trách lấy một lời.

Có đêm mưa rất lớn. Linh ra sân cất đồ thì trượt ngã, ướt hết người. Ông Khang nghe tiếng động liền vội vã chạy ra, dắt cô vào nhà, lấy khăn lau đầu cho cô như một người cha. Linh ngồi co ro trên ghế, run rẩy. Ông rót cho cô cốc nước gừng nóng, tay run nhẹ khi đặt xuống bàn:

– “Cô lớn rồi, nhưng vẫn như con bé con vậy. Có gì thì gọi tôi chứ đừng làm liều như thế…”

Linh ngẩng lên. Trong ánh sáng mờ mờ của bóng đèn vàng, cô nhìn thấy trong mắt ông một sự lo lắng rất thật, rất người.

Từ hôm ấy, họ gọi nhau bằng những tiếng thân quen hơn. Không còn “ông – cô” cứng nhắc, mà là “cha – con” như một cách gọi tạm bợ để khỏa lấp sự trống trải. Linh biết mình đang bước vào một vùng cảm xúc mơ hồ – nơi không còn ranh giới rạch ròi giữa lòng biết ơn, sự nương tựa, và cả một chút gì đó rất mong manh, khó gọi tên.

Một tối nọ, ông Khang đưa cho cô một cuốn album cũ. Ông bảo:

– “Xem đi, hồi xưa nhà này không phải lạnh lẽo thế đâu…”

Linh lật từng trang, thấy ảnh vợ ông – một người phụ nữ dịu dàng, hay cười. Cô nhìn ông, chợt hỏi:

– “Ông có từng yêu ai khác… sau bà ấy chưa?”

Ông lặng một lúc rất lâu, rồi đáp khẽ:

– “Không. Tôi không cần ai khác… cho đến khi cô dâu của con trai tôi ngồi một mình trong hiên, lặng lẽ lau nước mắt mà chẳng ai hay.”

Tim Linh chùng xuống.

Tối hôm ấy, cô về phòng mà không thể chợp mắt. Ngoài trời mưa lại bắt đầu rơi. Những giọt mưa tí tách như tiếng gõ thầm trên mái tôn, như tiếng nhịp đập bối rối trong lòng cô.

Minh đi mười ngày, nhưng không ai trong hai người đếm từng ngày như một sự chờ đợi. Căn nhà ấy, dẫu vắng Minh, lại dần có hơi ấm.

Một hôm, Linh dậy sớm làm bánh xèo – món mà cô nghe ông từng thích thuở còn trẻ. Cô cẩn thận pha bột, đổ từng cái bánh vàng giòn. Khi bưng ra, ông chỉ nhìn, không nói gì. Nhưng ăn xong, ông bảo:

– “Ngon hơn hồi xưa bà ấy làm.”

Linh quay đi, che đi nụ cười thoáng hiện.

Nhưng rồi, ngày thứ mười đến. Minh trở về.

Căn nhà ba tầng lại vang tiếng mở cửa mạnh tay. Tiếng bước chân, tiếng gõ bàn phím, tiếng gọi lạnh nhạt: “Linh, lấy anh ly nước.” Không ai hỏi cô có khoẻ không. Không ai thấy trong bếp, có người đàn ông già đã quay lưng lại, lặng lẽ đi lên phòng.

Căn nhà ấy… lại trở về như cũ.

Nhưng Linh thì không còn như cũ nữa.

Cô biết mình không thể sống như một cái bóng. Không thể tiếp tục tồn tại như một vật trang trí lạnh lẽo bên đời chồng. Cô từng nghĩ, chỉ cần mình nhẫn nhịn, mọi thứ sẽ dần ấm lên. Nhưng giờ đây, cô đã nhận ra: có những nơi càng ở lâu, càng lạnh. Và có những người… chỉ cần một ánh mắt, cũng đủ để khiến ta thấy mình vẫn còn là con người.

Đêm đó, Linh viết một lá thư để lại trên bàn ăn. Trong thư, cô không trách cứ, không kể lể. Chỉ có một dòng cuối cùng:

“Em đi nhé. Không phải để chạy trốn… mà là để được sống.”

Khi Minh đọc lá thư, anh quay sang định hỏi cha. Nhưng căn phòng bên kia đã khóa chặt. Và trong khoảng trống lạnh ngắt ấy… có một nỗi lặng câm rất dài.

Mãi sau này, người ta kể lại: Linh đã về quê, mở một tiệm bánh nhỏ. Mỗi sáng đều nướng bánh, rắc thêm vừng và một chút nụ cười. Có một ông già tóc bạc hay ngồi uống trà trước hiên tiệm, không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng gắp cho cô một miếng cá.

Và người qua đường, chẳng ai biết họ là gì với nhau. Chỉ biết, trong mắt người đàn ông ấy… luôn có một điều gì đó rất dịu dàng.


Nếu bạn muốn chuyển kết này theo hướng gây sốc, tăm tối hoặc còn mở hơn nữa, tôi có thể viết lại.

👇