Đêm khuya chở vợ về trả nhà đ::ẻ để d::ằn m::ặt, sáng hôm sau chồng “trắng tay”

0
390

Thắng là một người đàn ông có năng lực, kiếm ra tiền, nhưng lại mắc một căn bệnh nan y của nhiều đàn ông gia trưởng: Bệnh coi thường vợ.

Vợ Thắng – Lan – là con gái út của một gia đình nề nếp, bố mẹ đều là cán bộ về hưu. Lan hiền lành, cam chịu, chính vì thế mà Thắng càng được nước lấn tới. Mỗi khi vợ chồng có xích mích, dù lớn hay nhỏ, câu cửa miệng của Thắng luôn là: “Cô mà không sửa cái tính ấy đi thì tôi trả về nhà mẹ đẻ. Nhà tôi không chứa chấp loại con dâu như thế.”

Lần 1, lần 2, Lan còn khóc lóc xin lỗi. Nhưng đến lần thứ n, sự tổn thương chai sạn dần thành nỗi uất ức dồn nén. Đỉnh điểm là tối thứ 7 tuần trước. Thắng mời mấy ông bạn chiến hữu về nhà nhậu nhẹt. Lan vừa đi làm về, chưa kịp thay đồ đã phải lao vào bếp nấu nướng phục vụ các “thượng đế”.

Khi bưng nồi lẩu ra, chẳng may Lan vấp phải chân ghế, nước lẩu sóng ra ngoài một ít, bắn vào chân một người bạn của Thắng. Dù Lan đã rối rít xin lỗi và lấy khăn lau, nhưng Thắng vẫn cảm thấy mất mặt. Sẵn có hơi men, anh ta đứng phắt dậy, chỉ tay vào mặt vợ quát lớn:

“Cô làm cái gì cũng hậu đậu! Có mỗi việc bưng bê cũng không xong. Cô định làm xấu mặt tôi trước bạn bè à? Đúng là bố mẹ cô không biết dạy con!”

Lan sững người. Đụng đến cô thì được, nhưng xúc phạm bố mẹ cô thì không thể nhịn. Cô ngẩng lên, đáp trả đanh thép: “Anh say rồi thì vào nghỉ, đừng có lôi bố mẹ tôi vào. Tôi không phải người giúp việc để anh quát tháo.”. “À, cô dám cãi à?” – Thắng gầm lên, mắt long sòng sọc. “Được! Cô giỏi! Ngay bây giờ, cô thu dọn quần áo, tôi chở cô về trả cho bố mẹ cô dạy lại. Nhà này vô phúc mới rước cô về!”

Các bạn Thắng can ngăn nhưng không được. Thắng nằng nặc lôi Lan ra xe, bắt cô mang theo vali quần áo, quyết tâm thực hiện màn “dằn mặt” nhà vợ lúc 10 giờ đêm. Xe dừng trước cổng nhà ông Ba – bố Lan. Thắng bấm chuông inh ỏi, vẻ mặt hừng hực khí thế của một kẻ bề trên đang đi “mắng vốn”.

Ông Ba ra mở cổng, thấy con gái mắt đỏ hoe xách vali, con rể thì mặt đỏ gay nồng nặc mùi rượu. Ông bình tĩnh mời cả hai vào nhà, rót nước trà, rồi điềm đạm hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt, hai con về đây có chuyện gì?”

Thắng ngồi vắt chân chữ ngũ, giọng lè nhè nhưng đầy vẻ hống hách: “Thưa bố, hôm nay con đưa Lan về đây để bố mẹ dạy lại. Con không thể chấp nhận được người vợ hỗn láo, chồng nói một câu cãi một câu, lại còn hậu đậu làm mất mặt chồng trước đám đông. Con trả cô ấy về cho bố mẹ, bao giờ cô ấy biết lỗi, biết điều thì con mới xem xét đón về.”

Lan ngồi bên cạnh, nước mắt chực trào, định lên tiếng giải thích thì ông Ba giơ tay ra hiệu im lặng. Ông nhìn con rể, ánh mắt sắc lạnh nhưng vẫn giữ nụ cười mỉm trên môi: “Anh Thắng này, anh nói là anh muốn ‘trả’ con gái tôi về đúng không?”. “Đúng ạ! Con nói được làm được.” – Thắng khẳng định chắc nịch.

Ông Ba gật đầu, đứng dậy đi vào phòng trong. Lát sau, ông quay ra với một tập hồ sơ và một chiếc hộp gỗ. Ông đặt tất cả lên bàn, giọng nói bỗng trở nên đanh thép và uy lực lạ thường: “Được. Hàng hóa không ưng thì trả lại, đó là quy luật thị trường. Tôi nhận lại con gái tôi. Nhưng anh Thắng ạ, nguyên tắc trả hàng là phải thanh toán sòng phẳng mọi chi phí phát sinh. Chúng ta tính sổ nhé.”

Thắng ngớ người: “Tính sổ gì cơ ạ?”. Ông Ba mở tập hồ sơ, rút ra tờ giấy đầu tiên: “Thứ nhất, căn hộ chung cư cao cấp 4 tỷ mà hai vợ chồng anh đang ở. Anh nhớ lại xem tên ai đứng trên sổ đỏ? Là tên con Lan. Tiền đó là tiền dưỡng già của vợ chồng tôi cho nó làm của hồi môn. Anh chỉ dọn vào ở ké. Bây giờ anh trả vợ, thì mời anh dọn ra khỏi nhà của con gái tôi ngay lập tức.”

Thắng bắt đầu toát mồ hôi lạnh, rượu vơi đi một nửa. Đúng là căn nhà đó bố mẹ vợ mua, nhưng anh ta ở lâu quá nên mặc nhiên coi là của mình. Ông Ba rút tiếp tờ giấy thứ hai:

“Thứ hai, chiếc xe ô tô anh đang đi, là tôi đứng tên mua trả góp cho anh chạy Grab kiếm thêm hồi anh thất nghiệp, sau này anh dùng đi làm luôn. Tiền gốc và lãi hàng tháng con Lan nó vẫn âm thầm chuyển khoản trả tôi thay anh. Giờ anh trả vợ, thì trả luôn chìa khóa xe đây.” Thắng cứng họng, tay run run…

“Và thứ ba,” – Ông Ba nhìn thẳng vào mắt Thắng – “Vị trí Trưởng phòng kinh doanh hiện tại của anh. Anh nghĩ anh giỏi giang sao? Nếu không có tôi nhờ vả chú Hùng – Tổng giám đốc, bạn lính cũ của tôi – nâng đỡ, thì anh đã bị sa thải từ 3 năm trước vì cái tính nóng nảy rồi. Anh trả con gái tôi, tức là anh cắt đứt quan hệ với gia đình này. Sáng mai tôi sẽ gọi điện cho chú Hùng một tiếng.”

Thắng sụp đổ hoàn toàn. Anh ta cứ ngỡ mình là trụ cột, là “vua” trong gia đình, hóa ra tất cả những gì anh ta có: nhà đẹp, xe sang, công việc ổn định… đều là nhờ “nhà vợ” mà anh ta vẫn thường coi thường.

Ông Ba đẩy tờ giấy ly hôn đã soạn sẵn về phía Thắng: “Con Lan nó đã chịu đựng anh quá nhiều rồi. Tôi không dạy lại con gái tôi, vì tôi dạy nó sống có tình có nghĩa, chứ không dạy nó sống nhu nhược để người khác chà đạp. Anh ký đi, rồi để lại chìa khóa nhà, chìa khóa xe và ra về.”

Thắng quỳ sụp xuống, ôm lấy chân ông Ba, nước mắt ngắn nước mắt dài, cái vẻ hống hách ban nãy biến mất hoàn toàn: “Bố ơi, con sai rồi! Con trót dại rượu vào nói linh tinh. Con yêu Lan lắm, bố tha cho con lần này. Con không ly hôn đâu, con không muốn mất vợ con…”

Ông Ba lạnh lùng rút chân lại: “Anh không mất vợ. Là anh tự tay vứt bỏ nó đấy chứ. Cơ hội chỉ có một lần, anh đã dùng nó để sỉ nhục con gái tôi rồi.”. Rồi ông quay sang Lan: “Con quyết định thế nào?”

Lan nhìn người chồng hèn hạ đang quỳ dưới đất, nhớ lại những lần bị dọa đuổi, bị coi thường, cô lau nước mắt, cầm bút ký toẹt vào đơn ly hôn: “Con nghe bố. Con về nhà với bố mẹ.”

Đêm đó, Thắng bị đuổi ra khỏi nhà ông Ba với đúng bộ quần áo trên người. Không nhà, không xe, và ngày mai có nguy cơ không còn việc làm. Lang thang trên con đường vắng lạnh lẽo, Thắng gào khóc trong hối hận muộn màng. Anh ta đã dùng sự tử tế của nhà vợ làm bàn đạp để tự cao tự đại, và giờ đây, cái giá phải trả là trắng tay.

Bài học: Vị thế của người đàn ông không nằm ở việc quát nạt vợ to đến đâu, mà nằm ở cách anh ta trân trọng người phụ nữ bên cạnh mình.