viết tiếp thành câu chuyện 1000 chữ: Cậu con trai nhà hàng xóm để quên điện thoại trong quan tài của mẹ, lấp đất xong xuôi mới phát hiện, cậu ta nằng nặc đòi cậy nắp để lấy lại, nhưng khig quantai mở ra, tất cả đều chet lặng với thứ bên trong…
Tôi không thân thiết lắm với nhà bà Hảo, chỉ là hàng xóm lâu năm. Khi nghe tin bà mất, tôi cũng hơi sững. Mới tuần trước còn thấy bà ra chợ, giờ đã nằm trong quan tài. Người ta bảo bà độ//t qu//ỵ trong lúc đang nấu cơm.
Đám tang diễn ra yên ắng, đúng kiểu nhà ng/hèo: mái rạp cũ, mùi nhang lẫn khói khét. Tuấn về, dáng người bảnh bao, áo sơ mi trắng, giày da bóng loáng. Anh quỳ lạy, mặt không biểu cảm, chỉ thi thoảng lau mồ hôi trên trán. Có người thì thầm:
– Cũng may còn biết về kịp, chứ không mẹ chết cũng chẳng thấy mặt.
Tôi chẳng để tâm, chỉ thấy ánh mắt anh ta lơ đãng, không có gì giống ánh nhìn của một đứa con vừa mất mẹ.
Đến buổi chiều, khi qu;;an t;;ài được hạ xuống huyệt, mọi người cùng đứng im, nghe tiếng đất rơi lộp bộp trên nắp gỗ. Khi mọi người sắp sửa rời đi, Tuấn bỗng la lớn:
– Khoan! Khoan đã!
Ai nấy giật mình quay lại. Anh ta chạy tới chỗ ông thầy cúng, mặt tái xanh:
– Con… con để quên điện thoại trong q/uan tà/i của mẹ rồi!
Không ai nói gì trong vài giây. Rồi tiếng xì xào lan khắp đám tang.
– Trời đất ơi, có nhầm không?
– Đã chôn rồi còn muốn đào lên à?
Tuấn hổn hển, giọng gấp:
– Điện thoại con để trong túi áo mẹ lúc thay đồ tang. Nó có dữ liệu làm ăn quan trọng, mất là tiêu! Là tiêu thật mà! Con xin các bác! Con lạy, chỉ mở nắp một lát thôi, con lấy ra rồi đóng lại ngay! Mẹ con chắc cũng hiểu mà…
Cảnh tượng ấy khiến nhiều người mềm lòng. Bà con xung quanh nhìn nhau, có người thở dài:
– Thôi, nó tội, lỡ thật thì khổ.
Vài người thanh niên bèn cầm xẻng, lật từng lớp đất mới đắp. Tôi đứng bên, lòng dâng cảm giác bất an. Trong đầu tôi vang lên một câu hỏi không tên: Điện thoại quan trọng đến mức phải đ;;ào m;;ộ mẹ sao?
Một lát sau, qua;;n t;;ài được kéo lên. Nắp gỗ bung ra, Tuấn run rẩy cúi xuống. Anh ta lục túi áo quan, rồi thò tay vào bên hông, nơi bà ôm một túi vải nhỏ. Không thấy điện thoại nào cả. Anh bỗ;;ng giật m::ạnh túi ra…
Bên trong túi vải, không phải là điện thoại.
Là… một tập phong bì, cũ kỹ, bị buộc lại bằng sợi dây đỏ.
Không khí xung quanh bỗng lặng ngắt. Tiếng gió rít qua rặng tre nghe như tiếng ai đó đang nức nở. Tuấn khựng lại, bàn tay run bần bật. Anh ta tháo dây buộc, mở phong bì đầu tiên.
Bên trong là những tờ giấy ố vàng — biên lai chuyển tiền, hóa đơn bệnh viện, giấy nợ. Nhưng thứ khiến anh ta chết lặng là những dòng chữ nguệch ngoạc phía sau:
“Tiền viện phí cho Tuấn. Dù mẹ có phải bán nhà, cũng phải cứu con.”
“Vay tạm chị Tư 3 triệu, trả sau khi Tuấn khỏi bệnh.”
“Không biết con giờ sống ra sao. Mẹ nhớ con quá.”
Tuấn quỳ sụp xuống, bàn tay ôm chặt tập giấy như thể đó là thứ quý giá nhất đời. Gương mặt anh trắng bệch, môi run run.
– Không… không thể nào…
Tôi đứng gần đó, tim chợt nhói lên. Mấy người hàng xóm thì thào:
– Bà ấy dành dụm từng đồng để gửi cho nó mà, nó biết đâu…
– Tội nghiệp, lúc bệnh nằm viện còn giấu cả bệnh để con không phải lo.
Tuấn ngẩng lên, ánh mắt đẫm nước. Anh ta run rẩy lục tiếp trong túi vải. Lần này, là một chiếc điện thoại cũ — loại máy phím bấm mà người già hay dùng.
Anh bật lên theo bản năng. Màn hình hiện dòng chữ: “1 tin nhắn chưa đọc.”
Bàn tay Tuấn run lẩy bẩy nhấn nút mở. Tin nhắn ấy được gửi đi… đúng buổi sáng hôm bà mất.
“Con trai, hôm qua mẹ nằm mơ thấy con về. Mẹ vui lắm. Mẹ vẫn giữ cái điện thoại này vì sợ con gọi mà mẹ không kịp nghe. Con ăn uống cẩn thận nhé. Mẹ vẫn khỏe, chỉ hơi mệt chút thôi.”
Một khoảng lặng dài nghẹn ngào phủ xuống cả nghĩa trang. Tuấn bật khóc, tiếng nấc vỡ òa trong gió. Anh ôm lấy chiếc điện thoại cũ, rũ xuống như đứa trẻ.
– Mẹ ơi… con xin lỗi… con sai rồi…
Không ai nói gì nữa. Mấy người đàn ông đứng bên cạnh lặng lẽ cúi đầu, còn người thầy cúng thì thở dài. Một bà cụ lau nước mắt, khẽ nói:
– Còn đâu cái điện thoại nó nói… có khi là cái này đây.
Nhưng chưa ai kịp đáp thì chiếc điện thoại trong tay Tuấn bỗng rung lên.
Một tiếng “bíp” vang lên rất khẽ, như tiếng thở của ai đó từ cõi xa xăm. Màn hình sáng lên, hiện dòng chữ:
“Mẹ đang nghe.”
Tuấn hét lên, vứt vội chiếc máy, lùi lại. Ai nấy đều rợn tóc gáy. Ông thầy cúng vội chắp tay khấn lầm rầm, còn vài người già vội đốt nhang.
Chiếc điện thoại nằm giữa nắp quan tài, ánh sáng từ màn hình xanh nhợt hắt lên khuôn mặt người đã khuất. Bà Hảo nằm đó, bình yên, đôi môi như khẽ mỉm cười.
Không ai dám động đậy. Rồi Tuấn run rẩy cúi xuống nhặt lại điện thoại. Giọng anh khàn đặc:
– Mẹ… là mẹ sao?
Chiếc máy im lặng. Chỉ còn tiếng gió thổi qua những nén hương đang cháy dở.
Một giọt nước mắt rơi xuống bàn tay Tuấn, rồi một giọt nữa. Anh khẽ bật cười trong nước mắt, giọng nghẹn ngào:
– Mẹ đúng là vẫn chưa rời đi… chỉ là con không chịu nghe.
Anh đặt lại chiếc điện thoại bên cạnh bà, gấp gọn túi vải, rồi từ từ đóng nắp quan tài. Không ai ngăn cản. Không ai nói thêm lời nào. Tất cả đều cúi đầu, im lặng nhìn anh dùng chính đôi tay mình lấp lại từng xẻng đất.
Mặt trời đã ngả về chiều. Ánh nắng xuyên qua những tán cây, rọi xuống mảnh đất mới đắp, như một tấm chăn vàng phủ lên giấc ngủ bình yên.
Khi người cuối cùng rời khỏi nghĩa trang, tôi thấy Tuấn vẫn còn đứng đó. Anh quỳ xuống, tay chạm vào nấm mồ, khẽ nói:
– Con đã từng nghĩ mẹ làm khổ con… mà không biết, cả đời mẹ chỉ sống để giữ con.
Tôi lặng lẽ quay đi. Phía sau, gió cuốn theo tiếng thì thầm của ai đó, nhẹ như hơi thở:
“Về đi con… mẹ không giận đâu.”
Chiếc điện thoại cũ nơi quan tài lại sáng lên một lần nữa — rồi tắt hẳn.
Chỉ còn lại im lặng. Nhưng trong im lặng ấy, người ta cảm nhận rõ ràng có điều gì đó vừa được tha thứ.


