Con mới 24 tuổi, còn độc thân, lương giáo viên thì ba cọc ba đồng, nuôi thân còn chưa xong, nhận thêm đứa nhỏ về làm gì cho khổ đờ//i mình?

0
1270

Con mới 24 tuổi, còn độc thân, lương giáo viên thì ba cọc ba đồng, nuôi thân còn chưa xong, nhận thêm đứa nhỏ về làm gì cho khổ đờ//i mình?

Ngày Liên quyết định nhận nuôi Hùng – một cậu học trò lớp 2 gầy gò, đe///n nhẻ/n, sống lay lắt với người bác ruột ca::y nghiệ//t sau khi cha mẹ em mất trong một vụ tai nạ//n – cả gia đình cô ai cũng phản đối.

Thế nhưng nhìn cảnh cậu học trò cơm không đủ no, mặc không đủ ấm, dù học giỏi nhưng luôn tự ti cô đã quyết tâm nhận nuôi. Liên không phải người dư dả, nhưng cô có trái tim lớn. Cô xin chuyển trường về quê, thuê căn nhà nhỏ ở ven thị trấn và chính thức làm mẹ đơn thân – không phải của con mình sinh ra, mà là của đứa trẻ mình chọn ôm vào lòng.

Ban đầu, Hùng gọi cô là “cô giáo Liên”. Mãi đến một đêm mưa, khi cậu sốt cao mê man, miệng gọi trong hoảng loạn: “Mẹ ơi đừng bỏ con…” – cô khóc, nắm chặt tay Hùng và thì thầm: “Mẹ đây, mẹ ở đây…”

Khi Hùng lên lớp 6, Liên gặp Phúc – một đồng nghiệp ở trường mới, hơn cô 6 tuổi, hiền lành, trầm tính. Anh biết chuyện cô nhận nuôi đứa trẻ không máu mủ, không họ hàng gì, càng quý cô hơn.

“Em dạy học bằng trái tim, không chỉ bằng giáo án.”
“Em nuôi một đứa trẻ, cũng như chăm một hạt giống. Đến một ngày, cây ấy sẽ che mát cho cả đời mình.”

Phúc cầu hôn Liên không rình rang, chỉ đơn giản bảo:

“Anh cưới em, thì cũng cưới luôn thằng Hùng làm con.”

Sau khi kết hôn, Phúc chính thức làm cha của Hùng. Dù không sinh thành, nhưng ông bố kế ấy chưa từng phân biệt. Cả nhà sống giản dị, ba người – một gia đình ghép nhưng tràn đầy thương yêu…Và 28 năm sau gia đình cô giáo Liên bất ngờ nhận được tin…

Và 28 năm sau, gia đình cô giáo Liên bất ngờ nhận được tin: Hùng – đứa trẻ ngày nào từng ngủ mê gọi “Mẹ ơi đừng bỏ con”, giờ đã trở thành bác sĩ trưởng khoa tại một bệnh viện lớn ở thành phố. Tin tức không đến từ Hùng, mà từ một bài báo trong mục “Chân dung người thầy thuốc” đăng trên một tờ tạp chí y học uy tín.

Tờ báo kể về một bác sĩ từng là trẻ mồ côi, lớn lên nhờ tình yêu thương vô điều kiện của một cô giáo nghèo, rồi phấn đấu học giỏi suốt quãng đời đi học. Câu nói được in đậm giữa trang: “Tôi không có mẹ ruột, nhưng tôi có một người mẹ vĩ đại hơn mọi danh xưng trên đời. Chính mẹ là người đã cứu lấy cuộc đời tôi.”

Liên đọc đến đó, tay run run đặt tờ báo xuống, nước mắt lăn dài trên gò má đã điểm sương. Phúc cầm vai vợ, im lặng một hồi rồi khẽ nói: “Em thấy chưa? Cái cây em vun trồng ngày nào, giờ đã vươn tán lớn che mát bao người.”


Tối hôm ấy, Hùng gọi về, giọng anh trầm và xúc động:
– Mẹ à, con xin lỗi vì không nói trước…
– Con bận rộn công việc mà, mẹ hiểu chứ. Mẹ chỉ không ngờ, con lại nhớ từng chi tiết như thế.
– Làm sao quên được… ngày mẹ cõng con trên lưng, đội mưa đi hơn ba cây số chỉ để đưa con đến trạm xá…
– Con còn nhớ à?
– Nhớ hết. Nhớ từ gói xôi năm trăm đồng mẹ giấu trong túi áo cho con ăn sáng, nhớ cái cách mẹ dạy con làm người trước khi dạy con học chữ… Mẹ, nếu không có mẹ, sẽ chẳng có con hôm nay.

Hôm ấy, sau cuộc gọi, Hùng nhắn tin:
“Con muốn đón mẹ và ba lên sống với con. Nhà mình sẽ lại ở cùng nhau – như ngày xưa, nhưng lần này con sẽ chăm lo cho ba mẹ.”

Liên ngồi lặng bên cửa sổ, nhìn ra khoảng sân nhỏ nơi Hùng từng ngồi học, từng vẽ nguệch ngoạc những ước mơ. Bây giờ, những ước mơ ấy đã thành sự thật. Không phải phép màu, mà là kết quả của một tình yêu âm thầm, kiên định.


Tuần sau, người dân thị trấn nhỏ thấy một chiếc ô tô đỗ trước căn nhà cũ kỹ ven đường. Một người đàn ông trung niên cao ráo, nét mặt phúc hậu, bước xuống xe mở cửa cho hai người già. Họ tay xách nách mang, rộn ràng tiếng cười.

Người ta thì thầm:

– Đó là bác sĩ Hùng đấy à?
– Phải, cái cậu nhỏ cô Liên năm xưa nhận nuôi. Giỏi giang thật.
– Mà cô Liên cũng giỏi. Không đẻ mà nuôi con còn hơn cả ruột thịt.

Liên nghe hết, nhưng chỉ cười nhẹ. Trong lòng cô, không cần ai khen. Bởi chỉ một tiếng “Mẹ” mà Hùng gọi mỗi ngày, đã đủ là phần thưởng lớn nhất của đời người.

Bởi đôi khi, mẹ không phải người sinh ra ta – mà là người không bao giờ buông tay ta, dù là giữa cơn mưa lạnh nhất cuộc đời.