Cô giáo nuôi 2 đứa trẻ mồ côi lớn lên thành đạt, đến khi mắc b;ệnh cần đến tiền, cô đành hỏi 2 con thì chúng chỉ đáp lạnh lùng: “Con không cho cô vay được”. Khi cô vừa ra khỏi cửa thì có chuyện…

0
707

Cô giáo nuôi 2 đứa trẻ mồ côi lớn lên thành đạt, đến khi mắc b;ệnh cần đến tiền, cô đành hỏi 2 con thì chúng chỉ đáp lạnh lùng: “Con không cho cô vay được”. Khi cô vừa ra khỏi cửa thì có chuyện…

Năm ấy, cô Lan mới 35t, là giáo viên dạy Văn ở một trường cấp hai miền quê nhỏ. Sau khi chia tay mối tình kéo dài 7 năm vì người đàn ông ấy chọn “cô gái hợp tuổi hơn để sinh con”, Lan quyết định không lấy chồng. Cô dồn hết tình thương vào học trò.

Trong lớp, có hai đứa trẻ khiến cô day dứt mãi: Thảo và Minh – hai anh em mồ côi cha mẹ sau vụ tai nạn giao thông. Nhà nghèo, ông bà nội già yếu, cơm chẳng đủ no. Mỗi lần thấy Minh ngồi học mà bụng sôi ùng ục, Lan lại lặng lẽ bỏ thêm đồ ăn vào cặp nó. Có lần cô nói đùa:

“Thôi, từ nay cứ coi cô như mẹ đi, đừng ngại.”

Từ đó, chúng thật sự gọi cô là mẹ Lan.

Lan vừa dạy, vừa làm thêm đủ nghề — dạy kèm, bán hàng online, thậm chí nhận khâu bao nilon ban đêm để có tiền nuôi hai đứa. Thảo học giỏi, đỗ đại học Y. Minh thì mê công nghệ, được học bổng ra Hà Nội. Cô mừng đến rơi nước mắt, gom hết tiền tiết kiệm gửi cho chúng đi học, chỉ giữ lại cho mình một căn phòng nhỏ trong trường.

Thời gian trôi. Hai đứa con “nuôi” lớn dần, ít gọi về. Cô vẫn viết thư, gửi quà mỗi dịp Tết, dù đôi khi chỉ nhận được tin nhắn cụt ngủn:

“Con bận lắm, cô giữ sức khỏe nhé.”

Vài năm sau…

Cô Lan 60 tuổi, tóc bạc, bệnh ung thư đã di căn. Số tiền dành dụm đã hết, bảo hiểm y tế không đủ chi phí. Người duy nhất cô nghĩ tới — là hai đứa con năm nào.
Một buổi sáng, cô lặng lẽ bắt xe lên thành phố. Gặp lại Minh — giờ đã là giám đốc công ty công nghệ lớn. Cô ngập ngừng nói:

“Cô chỉ cần vay tạm ít tiền chữa bệnh… cô sẽ trả dần…”

Minh đứng dậy, nhìn cô một lúc lâu. Rồi bất ngờ nói nhỏ, giọng nghiêm:

“Con… không có cho cô vay.”

Cô Lan chết lặng. Câu nói ấy như nhát dao cắt vào lòng. Cô cố nở nụ cười gượng:

“Ừ, cô hiểu… chắc con cũng khó xử. Cô về nhé.” Ai ngờ khi cô vừa cất bước đi thì…

cánh cửa sau lưng bật mở, tiếng chân gấp gáp vang lên.

“Cô Lan! Cô chờ con một chút!”

Minh hổn hển chạy theo, đôi mắt rưng rưng, giọng run run:
“Con xin lỗi… Con không có ý đó. Con chỉ… muốn thử xem cô có còn coi con là đứa học trò năm nào không… hay chỉ vì tiền mà tìm con. Nhưng vừa thấy cô bước đi, con mới hiểu, người cả đời không cần gì ngoài chúng con — chỉ có thể là mẹ.

Anh nghẹn lại, rồi quỳ xuống giữa sảnh công ty khiến mọi người xung quanh sững sờ.
“Cô tha cho con, con sai rồi… Con sẽ lo cho cô, như mẹ ruột của con.”

Cô Lan không nói nên lời, nước mắt rơi lã chã. Bà lắc đầu, chỉ khẽ đáp:
“Cô không cần gì… chỉ cần thấy các con sống tử tế là đủ.”

Đúng lúc ấy, một giọng nữ quen thuộc vang lên phía sau:
“Cô Lan!”

Thảo – cô học trò nhỏ năm nào, giờ đã là bác sĩ – chạy đến, trên tay cầm xấp hồ sơ.
“Con vừa nhận được tin cô nhập viện, vội chạy đến mà không ngờ cô ở đây. Cô ơi, con đã xin bệnh viện cho cô vào điều trị miễn phí rồi. Con sẽ trực tiếp chăm cô!”

Hai đứa trẻ mồ côi năm nào giờ đứng trước người mẹ nuôi – cùng cúi đầu, nắm lấy đôi bàn tay đã chai sạn vì năm tháng.

Cô Lan nhìn hai “đứa con” của mình, môi run run nở nụ cười nhẹ:
“Thế là cô yên tâm rồi…”

Vài tháng sau, bệnh của cô có tiến triển. Cô không nói nhiều, chỉ thích ngồi ngắm hoàng hôn ngoài cửa sổ bệnh viện, nơi có hai bóng dáng trưởng thành vẫn ân cần mang cháo, mang thuốc cho cô mỗi ngày.

Cô bảo nhỏ:

“Có lẽ, ơn nghĩa không nằm ở tiền bạc… mà ở cách người ta nhớ về nhau sau bao năm xa cách.”