Chứng kiến nhà thông gia trao vàng giả cho con gái vì cho rằng con dâu không xứng đeo vàng thật vì có b//ầu trước…mẹ cô dâu lập tức đứng dậy trao luôn cho tuyên bố 1 điều khiến mẹ chồng cứn/ họng.

0
124

Chứng kiến nhà thông gia trao vàng giả cho con gái vì cho rằng con dâu không xứng đeo vàng thật vì có b//ầu trước…mẹ cô dâu lập tức đứng dậy trao luôn cho tuyên bố 1 điều khiến mẹ chồng cứn/ họng.

Ngày cưới của Linh, ai nấy đều trầm trồ vì nhà trai tổ chức linh đình, rạp dựng kín cả con phố, bàn ghế bày biện sang trọng. Mẹ chồng tương lai – bà Hòa – vốn là người HN gốc, có tiếng “sang trọng” và “kỹ tính”, luôn tỏ thái độ lạn//h nhạt với gia đình thông gia quê ở BG.

Từ sáng sớm, mẹ Linh – bà Tâm – đã chuẩn bị chu đáo. Dù không giàu có, nhưng bà dành dụm từng đồng, may cho con chiếc áo dài đỏ thắm, thuê thợ làm tóc, chụp ảnh để ngày trọng đại của con gái không thua kém ai.

Buổi lễ diễn ra, bà Hòa bước lên trao quà cưới, cười nhạt:
– Nhà tra//i có chút “lộc vàng” cho con dâu mới, mong hai đứa hạnh phúc.

Mọi người vỗ tay, ánh đèn flash chớp liên hồi khi bà Hòa đeo từng sợi dây vàng lên cổ cô dâu. Nhưng vài phút sau, khi thợ quay phim chỉnh ánh sáng, ánh vàng lấp lánh bỗng tróc sơn… để lộ lớp kim loại trắng xỉn màu bên trong.

Một tiếng xì xào lan ra:
– Hình như vàn//g giả!
– Thật đấy, nhìn chỗ bong kia kìa…

Không khí trở nên nặng nề. Linh cúi mặt, nước mắt rưng rưng. Bà Hòa vội cười trừ:
– Ối dào, vàng thật thì nặng, đeo mỏi cổ. Đeo cho đẹp là được, cần gì thật giả. Có b::ầu trước thì đeo tạm cái này cũng sang rồi.

Câu nói ấy như cái tá//t giữa đám đông.

Bà Tâm – mẹ cô dâu – nãy giờ vẫn im lặng, bỗng đứng dậy. Giọng bà bình tĩnh nhưng dứt khoát:
– Thưa họ hàng hai bên, tôi xin phép nói đôi lời.

– Nhà tôi tuy quê mùa, không có của cải gì nhiều, nhưng có một thứ chưa bao giờ giả — đó là tình người và lòng tự trọng.
Bà Tâm nói, mắt không rời bà Hòa. Không khí trong rạp cưới lặng đi, chỉ còn tiếng nhạc nền khe khẽ.

– Con gái tôi có thể không cao sang, nhưng nó cưới về làm vợ, làm mẹ, chứ không đi thi đeo vàng thật hay vàng giả. Nếu bên nhà trai coi trọng vàng hơn người, thì… – bà dừng lại, mở túi xách, lấy ra một hộp nhung đỏ – …tôi xin phép trả lại “lộc” này, kẻo mang tiếng “tham”.

Bà mở nắp hộp, bên trong là một sợi dây chuyền vàng thật, ánh sáng phản chiếu khiến ai nấy đều lóa mắt.
– Đây là vàng thật, tôi dành dụm bao năm cho con gái. Tôi không nghĩ phải khoe, nhưng nay đành phải cho rõ trắng đen.

Bà đặt hộp vàng vào tay con gái, rồi nhìn thẳng vào họ hàng nhà trai:
– Tôi dạy con tôi rằng, làm người có thể nghèo, nhưng không được để ai coi thường. Còn ai cư xử với dâu mới như thế này, thì dù có nhà phố hay dòng họ danh giá, cũng chẳng sang nổi đâu.

Bà Hòa đứng chôn chân, mặt tái mét, không nói được lời nào.
Khách khứa xung quanh gật gù, vài người nhà trai cúi đầu, xì xào ngượng ngùng.

Linh ngẩng lên, nước mắt lăn dài, nhưng là giọt nước mắt vì được bênh vực. Chú rể nắm chặt tay vợ, quay sang nói khẽ:
– Con xin lỗi mẹ, và xin lỗi cả mẹ Tâm. Con hứa từ hôm nay, vợ con sẽ chỉ đeo những gì con tự tay kiếm được, không cần vàng giả của ai cả.Tiếng vỗ tay vang lên lác đác rồi rộ cả rạp cưới.
Bà Tâm mỉm cười hiền hậu, nói nhỏ với con:
– Con chỉ cần sống tử tế, đó mới là “vàng thật” trong đời con.