Chồng dọn đến ở hẳn với b/ồ, tôi không g//ào th//ét gh//en tu/ông mà lặng lẽ chở mẹ chồng bị li//ệt đến trao trả tận nơi. Trước khi đi tôi nói 1 câu khiến chồng tôi ra đứng đư//ờng ngay sáng hôm sau…
Anh đã dọn đi hơn 1 tuần. Ban đầu, tôi tưởng anh chỉ sang “ở tạm vài hôm để suy nghĩ”, nhưng rồi từng bộ quần áo, từng món đồ cá nhân anh đều mang theo. Đến khi bạn anh nói khẽ: “Thực ra, anh Tâm dọn sang ở hẳn với cô đó rồi…”. Tôi chỉ im lặng, không khóc, không g/ào, không làm ầm như người ta vẫn nghĩ.

Tôi từng là người vợ tận tụy, nhịn ăn nhịn mặc cùng anh vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất. Ngày anh mất việc, tôi thức đến khuya bán hàng online, mỗi tháng chắt chiu trả tiền nhà.
Còn giờ, khi anh có công việc ổn định, có tiền, có danh, thì tôi – người đàn bà anh từng nói “không thể sống thiếu” – lại bị bỏ lại như món đồ cũ.
Buổi sáng hôm đó, tôi pha một ấm trà, đặt trước mặt mẹ chồng. Bà run run: “Con… con định làm gì vậy?”. Tôi mỉm cười: “Con định chở mẹ đi một chuyến. Mẹ thay con… mang anh Tâm về.”
Mẹ chồng nhìn tôi, mắt đỏ hoe. Bà vốn thương tôi, nhưng cũng bất lực trước đứa con trai mình. Tôi gọi taxi, chiếc xe chầm chậm giữa con phố ướt mưa. Khi dừng lại trước cổng căn nhà mà anh đang ở cùng cô bồ, tôi nhẹ nhàng đỡ mẹ chồng xuống xe lăn, rồi bấm chuông.

Cánh cửa mở ra. Cô ta – trẻ trung, son phấn, ăn mặc sang chảnh – đứng nép bên cạnh anh. Hai người có vẻ ngỡ ngàng khi thấy tôi và mẹ anh cùng đến.
Tôi không kh/óc, không mắ/ng, chỉ nói chậm rãi, từng chữ một…
Tôi cúi xuống chỉnh lại tấm chăn trên chân mẹ chồng, giọng vẫn nhẹ nhàng như mọi khi:
– Con chở mẹ đến trả cho anh. Từ nay, mẹ thuộc về người mới của anh. Con giữ mẹ lâu hơn nữa… e là bất tiện.Không khí đông cứng lại.
Anh Tâm tái mặt, bước tới một nửa rồi khựng lại. Cô gái đứng bên cạnh anh nhìn tôi, hơi nhíu mày – chắc đang nghĩ tôi đến để làm ầm, để khóc lóc van xin. Nhưng tôi chỉ mỉm cười.
Tôi tiếp:
– Mẹ bị liệt nửa người, mỗi đêm cần xoay trở ba bốn lần. Anh nhớ đặt chuông báo nhé, nếu không mẹ sẽ khó thở.
– Buổi sáng, nhớ cho mẹ uống thuốc huyết áp, liều 5mg, loại tôi để trong túi áo khoác kia.
– À, đừng quên lau người cho mẹ mỗi chiều, kẻo vết loét ở lưng lại rớm máu.
Tôi nói rành rọt, chậm rãi như đang giao lại một món đồ quý mà mình đã gìn giữ nhiều năm.
Mẹ chồng tôi ngồi yên, đôi mắt lấp lánh nước, vừa xót xa vừa run rẩy. Bà lắp bắp:
– Con… con đừng làm thế…

Tôi khẽ đặt tay lên vai bà, dịu dàng:
– Mẹ à, con mệt rồi. Con đã chăm mẹ thay anh suốt ba năm nay. Giờ anh có người mới, con chỉ đang giúp anh hoàn thành nghĩa vụ làm con trai thôi.
Cô bồ kia nhìn sang, gương mặt bắt đầu biến sắc.
Tôi quay sang cô ta, mỉm cười thêm một lần nữa:
– Em yên tâm nhé, mẹ anh ấy dễ tính lắm, chỉ hơi khó ngủ thôi. Mỗi đêm em thức dậy vài lần xoay người cho mẹ là được. Anh Tâm giỏi lắm, chắc sẽ phụ em chăm sóc tốt.
Rồi tôi đứng dậy, kéo vali nhỏ – bên trong chỉ có vài bộ quần áo và tờ đơn ly hôn.
Trước khi bước lên taxi, tôi nhìn anh một lần cuối, bình thản:
– Tâm à, ngày anh bước đi, anh mang theo mọi thứ trừ trách nhiệm. Giờ tôi chỉ giúp anh trả lại nó thôi.Xe lăn
Cánh cửa nhà khẽ khép lại sau lưng tôi.
Cơn mưa lất phất ngoài trời như rửa sạch mọi thứ – cả nỗi đau, cả lòng thương hại còn sót.
Sáng hôm sau, hàng xóm kể lại rằng họ thấy anh Tâm đứng ngoài đường, mặt mũi thất thần, đẩy xe lăn chở mẹ, còn cô bồ thì khóa trái cửa không chịu mở.
Còn tôi, hôm ấy, ngồi uống cà phê một mình ở góc quán quen.
Không giận, không hả hê – chỉ thấy lòng mình nhẹ đến lạ.
Bởi vì cuối cùng, tôi không trả thù ai cả.
Tôi chỉ trả lại đúng người, đúng chỗ mà thôi.

