Cậu sinh viên nghèo ĐH Dược đưa bà cụ ngất ngoài đường vào viện, không ngờ 3 tiếng sau, cuộc đời cậu hoàn toàn rẽ hướng…

0
209

Cậu sinh viên nghèo ĐH Dược đưa bà cụ ngất ngoài đường vào viện, không ngờ 3 tiếng sau, cuộc đời cậu hoàn toàn rẽ hướng…

Trời Hà Nội cuối thu se lạnh, những chiếc lá vàng rơi lác đác trên vỉa hè phố Trần Xuân Soạn. Minh – sinh viên năm ba Đại học Dược – đang vội vã đạp xe về phòng trọ sau ca làm thêm ở hiệu thuốc. Chiếc áo khoác cũ không đủ ấm, nhưng cậu vẫn cười, vì hôm nay được chủ tiệm thưởng thêm 50 nghìn.

Đang rẽ vào ngã tư, Minh bỗng thấy một đám đông tụ lại. Giữa vỉa hè, một bà cụ khoảng 70 tuổi nằm bất động, đầu tóc bạc trắng, tay run rẩy. Một vài người đứng quanh, có người gọi điện, có người chỉ trỏ:

— “Lại chiêu trò lừa đảo đấy mà, đừng có dại mà đụng vào.”

— “Hôm trước tôi thấy bà này ở phố Huế cũng ngất, ai đưa đi viện xong mất ví luôn.”

Minh dừng xe, nhìn bà cụ. Gương mặt bà tái nhợt, môi tím lại. Cậu không nghĩ ngợi nhiều, vội chạy đến, quỳ xuống kiểm tra mạch. Yếu. Rất yếu.

— “Bác ơi, bác nghe cháu nói không?” – Minh lay nhẹ.

Không phản hồi.
— “Ai đó gọi cấp cứu giúp em với!” – Minh hô lớn.

Một người đàn ông trung niên lắc đầu:
— “Cậu mà đưa đi là rắc rối đấy. Người ta lừa đấy.”

Minh cắn môi, rồi bế bà cụ lên xe, đạp thẳng đến Bệnh viện Bạch Mai.

Cậu vừa đạp vừa thở gấp, mưa bụi bắt đầu rơi. Bánh xe nghiến lên mặt đường ướt, gió tạt lạnh buốt hai má.
Đến cổng viện, Minh hớt hải gọi:

— “Cấp cứu! Có người ngất ngoài đường!”

Các y bác sĩ lập tức chạy ra. Một y tá đỡ bà cụ lên cáng, đẩy vào trong. Minh đứng bên ngoài, tim đập thình thịch. Cậu không có người thân, cũng chẳng ai chờ ở nhà, nhưng khoảnh khắc đó, cậu thấy lòng nóng như lửa đốt, như thể đó là người thân của mình.

Sau khi làm thủ tục tạm ứng, cô y tá hỏi:

— “Người nhà à?”
— “Dạ… không. Cháu chỉ là người đưa bà vào thôi.”
— “Thế tiền tạm ứng 3 triệu, ai đóng?”

Minh sững lại. Toàn bộ trong ví cậu chỉ còn hơn 400 nghìn — tiền ăn và tiền trọ cho cả tuần. Cậu im lặng vài giây, rồi rút hết ra, đặt lên quầy:
— “Cháu nộp trước bấy nhiêu thôi, mai cháu quay lại ạ.”

Ba tiếng sau, bà cụ tỉnh. Khi y tá hỏi thăm, bà thều thào:
— “Có… cậu sinh viên nào… đã cứu tôi…”

Khi Minh quay lại phòng bệnh, bà nhìn thấy cậu thì nước mắt chảy ra, bàn tay run run nắm lấy tay Minh:
— “Cảm ơn con… Nếu không có con, chắc tôi không qua khỏi.”

Minh mỉm cười:
— “Bà khỏe lại là tốt rồi ạ. Cháu về đây, mai cháu còn đi học.”

Bà cụ gọi giật lại:
— “Cháu học ở đâu?”
— “Dạ, Đại học Dược, năm ba.”
— “Tên cháu là gì?”
— “Dạ, cháu tên Minh.”

Bà khẽ gật, đôi mắt xa xăm.
“Minh à… Nếu sau này cháu cần giúp đỡ gì, cứ tìm bà. Bà tên là Ngọc, người nhà sẽ biết.”

Cậu chỉ cười, tưởng bà nói xã giao, rồi lặng lẽ ra về.

Hai tuần sau, Minh nhận được điện thoại từ bệnh viện. Một giọng nữ lễ phép:
— “Cháu là Minh phải không? Cụ Ngọc mời cháu qua gặp, bà đã xuất viện.”

Minh đến. Trước cổng bệnh viện, một chiếc ô tô đen sang trọng đỗ sẵn. Người tài xế ra mở cửa, mời cậu vào.

Trong xe, bà Ngọc mặc áo len màu kem, nét mặt hồng hào hơn. Bà nắm tay cậu:
— “Bà đã nhờ người tìm cháu mấy hôm nay. Bà có món quà nhỏ muốn gửi.”

Cậu vội xua tay:
— “Bà ơi, cháu không dám nhận đâu, cháu chỉ làm điều nên làm thôi.”

Bà mỉm cười, ánh mắt hiền hậu nhưng kiên quyết:
— “Nếu hôm đó cháu không giúp, bà đã không còn. Tiền không mua được lòng tốt, nhưng lòng tốt xứng đáng được trân trọng.”

Bà rút trong túi ra một phong bì và một tờ giấy:
— “Bà có một công ty dược nhỏ, đang cần người phụ trách nghiên cứu sản phẩm mới. Cháu là sinh viên Dược, đúng chuyên ngành. Bà muốn cháu thử làm, coi như khởi đầu mới.”

Minh sững sờ. Cậu chưa tin nổi tai mình.

— “Cháu… cháu thật sự được làm ạ?”
— “Không chỉ làm, mà còn có học bổng. Bà muốn tài trợ cháu đến hết đại học.”

Cậu cúi đầu, nghẹn ngào:
— “Bà ơi… cảm ơn bà. Cháu không nghĩ một việc nhỏ lại… đổi cả cuộc đời mình.”

Bà Ngọc khẽ xoa tay cậu:
— “Trên đời này, lòng tốt không bao giờ là nhỏ, con ạ. Chỉ là phải đủ kiên định để giữ nó giữa đám đông nghi ngờ.”

Một năm sau, Minh tốt nghiệp với tấm bằng loại giỏi. Ngày nhận bằng, trên hàng ghế khán giả, bà Ngọc ngồi lặng lẽ, đôi mắt rưng rưng.

Minh bước xuống, ôm bà:
— “Bà là người cho cháu biết, đôi khi cứu một người… lại chính là cứu chính mình.”

Gió cuối thu lại se lạnh, lá vàng bay đầy sân trường, nhưng trong lòng Minh, một mùa mới đã bắt đầu – mùa của niềm tin và lòng nhân hậu.