Trưa hôm ấy, mặt trời không gắt, nhưng không ai trong gia đình cảm thấy mát mẻ.
Đám tang của ông Hòa – một người cha nghiêm khắc nhưng tận tụy, diễn ra lặng lẽ mà nặng trĩu. Ông mất vì tai biến, cấp cứu không kịp.
Quan tài được đặt ngay ngắn trên chiếc xe tang phủ khăn trắng, vòng hoa chất đầy sau thùng xe.
Xe tang vừa lăn bánh khỏi cổng nhà đúng 5 phút, mọi người đang sụt sùi thì bỗng…
“Reng… reng… reng…”
Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên — từ trong… quan tài.
Không ai dám thở mạnh. Bà Hồng – vợ ông – suýt ngất. Mấy người họ hàng tái mặt.
“Điện thoại của ai để quên trong đó à?”
“Không thể nào… ông ấy cầm theo đấy…”
Tài xế dừng xe. Mọi người lập tức bàn bạc, rồi hai người cháu trai run rẩy mở nắp quan tài ra.
Tiếng nhạc chuông vẫn réo vang.
Chiếc điện thoại nằm ngay bên cạnh tay ông, trong túi áo sơ mi ông mặc.
Màn hình hiện rõ tên người gọi đến:
“Thằng Phúc – Con trai út”
Cả xe chết lặng.
Phúc… là đứa con út của ông Hòa.
Người đã được thông báo đầu tiên khi ông nhập viện.
Nhưng Phúc không hề xuất hiện từ lúc ông mất đến tận giờ đưa tang, nói đang công tác nước ngoài, không về kịp.
Điện thoại tiếp tục đổ chuông, người cháu liền bấm nghe, bật loa ngoài.
– “Alo, bố ơi, bố có ở đó không ạ? Con về rồi… con đang trên đường đến nhà, sao không ai nghe máy của bố cả…”
Mọi người trố mắt. Anh Phúc đang gọi từ số Việt Nam. Không phải quốc tế.
Rồi, một giọng nói khác chen vào từ đầu dây bên kia – một người phụ nữ:
– “Anh ơi, nhanh lên! Em vừa thấy xe tang chạy ngang qua ngã tư rồi. Đợi thêm vài phút là họ hạ huyệt đấy!”
Cả xe im bặt.
Bà Hồng thét lên:
“Là… là giọng con Linh! Con bé thư ký từng làm cùng Phúc!”
Không ai dám nói, nhưng sự thật rành rành:
Phúc không hề ở nước ngoài, anh ta chỉ giả vờ bận để… tránh về lo hậu sự cho bố.
Linh – cô thư ký từng có quan hệ mập mờ với Phúc – vừa sinh con 1 tháng trước.
Người trong làng xì xào lâu rồi, rằng ông Hòa từng biết rõ mối quan hệ mờ ám này và kiên quyết phản đối. Ông thậm chí từng tuyên bố từ mặt Phúc, dọa gạch tên khỏi di chúc nếu anh ta không tỉnh ngộ.
Có lẽ vì vậy… Phúc đã chọn im lặng trong tang lễ, chờ hạ huyệt xong rồi mới “xuất hiện” cho tròn trách nhiệm.
Nhưng không ngờ, ông vẫn giữ điện thoại bên mình, và định mệnh đã vạch trần tất cả chỉ bởi… một cuộc gọi đúng lúc.
Tang lễ tiếp tục, nhưng người mẹ không cho Phúc lại gần linh cữu.
Bà đưa chiếc điện thoại cho trưởng họ, nói gọn lỏn:
“Chôn cả đi. Cả con người và thứ mà nó quý hơn gia đình.”
Chiều hôm đó, xe tang rời nghĩa trang.
Phúc đứng lặng bên lề, điện thoại rơi khỏi tay, màn hình vẫn còn… cuộc gọi nhỡ đến từ “Bố”.