Vừa nhận chìa khóa nhà mới, chồng tôi l//én phát 5 bộ cho nhà chồng – tôi thay khóa và treo một tấm bảng trước cửa, nội dung chỉ 2 chữ nhưng khiến cả nhà chồng t/á h/ỏa…

0
155

Vừa nhận chìa khóa nhà mới, chồng tôi l//én phát 5 bộ cho nhà chồng – tôi thay khóa và treo một tấm bảng trước cửa, nội dung vỏn vẹn 2 chữ nhưng khiến cả nhà chồng t/á h/ỏa…

Căn hộ nhỏ trên tầng 20 là ước mơ tôi nuôi suốt 7 năm trời. Ngày nhận chìa khóa, tôi rưng rưng cầm tay chồng, thầm cảm ơn vì chúng tôi cuối cùng cũng có tổ ấm riêng – không mẹ chồng xét nét, không cảnh ngủ phòng khách vì nhường phòng cho họ hàng ở quê lên.

Chồng tôi cũng có vẻ vui. Anh bảo:
– Mình sẽ bắt đầu lại từ đây, chỉ có em và anh.

Tôi tin là thật.

Nhưng chưa đầy một tuần sau, tôi đã ngộ ra cái gọi là “chỉ có em và anh” chỉ đúng trong lời nói. Còn thực tế, mẹ chồng tôi hôm trước tự mở cửa vào, hôm sau em chồng ôm vali đến “ở tạm vài hôm”, rồi đỉnh điểm là bác chồng ở quê lên “khám bệnh” cũng có sẵn… chìa khóa.

Tôi ngỡ ngàng. Tại sao họ đều có thể tự mở cửa?

Tôi hỏi chồng. Anh ậm ừ rồi thú nhận:
– Anh có sao thêm 5 bộ, đưa cho mẹ, em với bác. Phòng khi cần thiết…

Tôi chết lặng.

– Đây là nhà của vợ chồng mình hay nhà tập thể vậy anh?

Anh tặc lưỡi:
– Có gì đâu. Người nhà cả mà!

Người nhà? Tôi không phản đối chuyện đón tiếp, nhưng tự tiện ra vào, coi nhà tôi như bến đỗ là điều tôi không thể chấp nhận. Bao nhiêu năm nhịn nhục sống chung, tôi nghĩ mình đã thoát. Nhưng hóa ra, địa chỉ mới không đồng nghĩa với cuộc sống mới, nếu như những “thói quen cũ” vẫn theo về.

Tối hôm đó, tôi không cãi vã. Tôi chỉ âm thầm gọi thợ thay toàn bộ khóa vào sáng hôm sau. Nhưng tôi chưa dừng lại ở đó.

Tôi in một tấm bảng, khổ lớn, chữ đỏ chót. Không dài dòng, không cần giải thích. Chỉ đúng hai chữ to tướng:

“BÁN NHÀ”

Tôi treo ngay giữa cửa chính.

Chiều hôm đó, mẹ chồng, em chồng, và cả bác chồng rồng rắn kéo lên. Họ hốt hoảng gọi điện, gõ cửa, la lối:

– Bán nhà? Cái gì đây?

Tôi bước ra, vẫn bình tĩnh như không:

– Vâng, bán. Vì căn nhà này không còn là nơi tôi thấy được yên ổn nữa. Nó đã bị biến thành nơi ra vào tự tiện, không khác gì cái chợ.

Chồng tôi chạy về, hổn hển:
– Em điên rồi à? Em muốn làm bẽ mặt cả nhà à?

Tôi nhìn anh, mỉm cười:
– Không đâu. Em chỉ dùng đúng quyền của người đứng tên chủ hộ. Nếu muốn coi nhà là của chung, thì cũng nên chung tiền từ đầu. Còn nếu không tôn trọng, thì em thà bán đi còn hơn sống như trước kia.

Mọi người chết lặng. Không ai ngờ tôi dám làm thật.

Chồng tôi tái mặt. Đêm đó, anh lặng lẽ xin lỗi và hứa sẽ thu lại toàn bộ chìa khóa. Anh tự tay gỡ tấm biển xuống, rồi đưa tôi một chiếc chìa duy nhất.

– Từ giờ, nhà này chỉ có em và anh.

Tôi không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Nhưng tôi biết, nếu tôi không hành động dứt khoát, sẽ không ai hiểu được ranh giới.

Bởi phụ nữ đôi khi không cần phải nói nhiều. Chỉ cần một hành động, một tấm biển vỏn vẹn hai chữ, cũng đủ khiến cả dòng họ phải nhìn lại chính mình.