Vợ bị đ//uổi khỏi nhà không thư/ơng ti/ếc sau đ//ám t//ang chồng và điều xảy ra sau đó khiến họ phải qu//ỳ g//ối

0
547

Hương, 30 tuổi, sống cùng chồng là Minh và cô con gái 5 tuổi tên Nhí trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô Hà Nội. Minh là con trai út của ông bà Hùng, một gia đình có tiếng trong khu phố vì sở hữu tiệm vàng lớn. Hương xuất thân từ gia đình nông dân, nhưng cô thông minh, khéo léo, và hết lòng vì gia đình chồng. Dù vậy, bà Hạnh – mẹ chồng Hương – luôn coi thường cô, cho rằng Hương “không xứng” với Minh.

Minh qua đời vì đột quỵ ngay trong tiệm vàng, để lại Hương và Nhí trong nỗi đau tột cùng. Đám tang chồng vừa xong, khi Hương còn chưa nguôi ngoai, bà Hạnh gọi cô ra sân, trước mặt cả dòng họ, lạnh lùng nói:
– “Cô ở đây bao năm, giờ thằng Minh mất, cô còn lý do gì ở lại? Nhà này là của gia đình tôi, cô dẫn con bé đi ngay, đừng để tôi phải nặng lời!”

Hương sững sờ, ôm chặt Nhí đang run rẩy trong lòng. Cô cố nén nước mắt, khẩn khoản:
– “Mẹ, con và Nhí có làm gì sai đâu? Con chỉ muốn ở lại để Nhí có chỗ nương tựa.”
Bà Hạnh gắt gỏng:
– “Đừng giả vờ đáng thương! Cô đi ngay, đừng để tôi gọi người lôi ra!”

Ông Hùng, bố chồng, dù thương cháu gái, nhưng không dám trái lời vợ, chỉ lặng lẽ quay mặt đi. Anh chị em nhà chồng cũng chẳng ai lên tiếng. Hương, với trái tim tan nát, gói ghém ít quần áo, dắt Nhí rời khỏi ngôi nhà cô từng coi là tổ ấm suốt 7 năm. Trước khi đi, cô nhìn bà Hạnh, nói:
– “Con không oán trách, nhưng con tin công lý luôn tồn tại.”

Mẹ con Hương tá túc ở nhà Lan, một người bạn thân. Hương xin làm nhân viên bán hàng ở siêu thị, ngày đêm tần tảo nuôi Nhí. Cô bé Nhí, dù nhỏ, nhưng hiểu chuyện, thường ôm mẹ nói: “Mẹ ơi, con chỉ cần mẹ thôi.” Dân phố xì xào về chuyện Hương bị đuổi, nhiều người thương mẹ con cô, nhưng chẳng ai dám đối đầu với gia đình bà Hạnh, vốn có thế lực trong khu.

Hai năm sau, một sự kiện bất ngờ làm rung chuyển cả khu phố. Tiệm vàng của ông bà Hùng bị điều tra vì liên quan đến một đường dây buôn lậu vàng. Cảnh sát phát hiện nhiều giao dịch mờ ám, và tiệm vàng đứng trước nguy cơ bị tịch thu toàn bộ tài sản. Ông bà Hùng hoảng loạn, chạy vạy khắp nơi nhưng không ai dám giúp vì vụ việc quá nghiêm trọng.

Trong lúc tuyệt vọng, một luật sư trẻ tên Phong, bạn học cũ của Hương, tình cờ tiếp cận vụ án. Phong giờ là luật sư nổi tiếng, chuyên xử lý các vụ án phức tạp. Anh phát hiện một nhân chứng quan trọng từng làm việc ở tiệm vàng, người nắm giữ bằng chứng có thể giảm nhẹ tội cho ông bà Hùng. Người này không ai khác chính là Hương, người từng giúp Minh quản lý sổ sách trước khi anh qua đời.

Phong tìm đến Hương, giải thích rằng cô có thể giúp gia đình chồng thoát khỏi nguy cơ tù tội và mất trắng tài sản. Hương ban đầu do dự, nhớ lại những tổn thương mà bà Hạnh gây ra. Nhưng nhìn Nhí, cô nghĩ đến lòng bao dung mà cô muốn dạy con, và đồng ý giúp.

Hương cung cấp thông tin quan trọng, giúp Phong xây dựng hồ sơ chứng minh rằng ông bà Hùng chỉ vô tình liên quan chứ không chủ mưu. Nhờ đó, tiệm vàng được giữ lại, và ông bà Hùng chỉ bị phạt hành chính. Dân phố xôn xao, không ngờ Hương, người từng bị đuổi khỏi nhà, lại là ân nhân cứu cả gia đình.

Hối hận và xấu hổ, ông bà Hùng cùng anh chị em nhà chồng kéo đến nhà Lan, nơi mẹ con Hương đang ở. Trước mặt hàng xóm, bà Hạnh quỳ xin lỗi Hương, nước mắt giàn giụa:
– “Hương, mẹ sai rồi. Mẹ ích kỷ, mẹ không nghĩ đến cháu Nhí. Con tha thứ cho mẹ, quay về nhà đi!”

Ông Hùng và các anh chị em cũng cúi đầu, thừa nhận mình đã sai khi không bảo vệ mẹ con Hương. Hương, với lòng nhân hậu, đỡ bà Hạnh đứng dậy, nhẹ nhàng nói:
– “Con không giận, nhưng con và Nhí đã có cuộc sống mới. Con chỉ mong từ nay mọi người sống tử tế hơn.”

Từ đó, ông bà Hùng thay đổi hẳn, đối xử với mọi người khiêm nhường hơn. Họ thường xuyên thăm mẹ con Hương, chu cấp cho Nhí, và xem Hương như con ruột. Câu chuyện về Hương lan khắp khu phố, trở thành bài học rằng lòng tốt và sự bao dung, dù bị vùi dập, cuối cùng vẫn tỏa sáng.