Tôi Tưởng Là Cún Con…

0
434

Chiều hôm đó, trời đổ mưa rả rích. Trên đoạn đường núi vắng, tôi bỗng nghe thấy tiếng rên nhỏ vọng ra từ bụi cây ven đường. Tiếng kêu yếu ớt, như thể một sinh vật nhỏ bé đang cầu cứu.

Tôi dừng xe, bước lại gần, vạch mấy cành lá ra… và sững người.

Một sinh vật nhỏ cuộn tròn trong bùn, bộ lông đen sì, rối bết lại vì ướt mưa. Đôi mắt to tròn lấp lánh ánh vàng trong màn tối khiến tôi rợn gai ốc trong thoáng chốc – nhưng rồi, khi nó rên khẽ, tôi lại mềm lòng.

– “Một bé cún bị bỏ rơi,” tôi thầm nghĩ.

Tôi quấn nó trong áo khoác, mang về nhà. Cả đêm hôm đó, tôi lau khô, sưởi ấm, cho nó uống sữa. Nó nằm ngoan ngoãn, nhìn tôi bằng ánh mắt vừa lạ lẫm vừa gần gũi.

Tôi đặt tên nó là Luna – vì tối hôm đó trăng tròn và tôi nghĩ mình đã gặp được một linh hồn cô đơn cần tình thương.


Nhưng vài tuần sau, tôi nhận ra Luna không giống bất kỳ chú chó nào tôi từng biết.

Nó lớn rất nhanh. Quá nhanh. Chỉ sau một tháng, Luna to bằng con chó trưởng thành. Bộ lông đen sì giờ trở nên dày, mượt như nhung, nhưng luôn có cảm giác như nó… nuốt ánh sáng. Mắt nó sáng rực trong đêm, và nó không sủa – chỉ phát ra những âm thanh gằn thấp kỳ lạ mỗi khi có người lạ đến gần.

Hàng xóm bắt đầu dè chừng. Có người bảo tôi:
– “Đó không phải chó đâu. Có khi là giống lai sói đấy.”

Tôi cười cho qua. Nhưng trong lòng cũng bắt đầu bất an.


Một năm sau…

Luna giờ đã cao tới hông tôi. Thân hình săn chắc, di chuyển nhanh nhẹn như một bóng ma. Hôm ấy, tôi dẫn nó lên đồi – nơi ít người, để nó thoải mái chạy nhảy.

Giữa lúc hoàng hôn buông xuống, Luna đứng bất động. Rồi nó ngửa cổ lên trời và tru lên một tiếng dài… kéo rợn cả sống lưng.

Ngay sau đó, ba sinh vật lông đen tuyền khác xuất hiện giữa rừng. Mắt chúng cùng ánh vàng. Im lặng. Đầy uy lực.

Luna quay đầu nhìn tôi. Cái nhìn cuối cùng – vừa tri ân, vừa tiếc nuối. Rồi nó lao về phía bầy đàn.

Tôi gọi, hét tên nó trong tuyệt vọng. Nhưng nó không quay lại.


Từ hôm đó, tôi không còn gặp Luna nữa. Nhưng mỗi đêm trăng tròn, khi gió rít qua khe cửa, tôi lại nghe tiếng tru trầm vọng từ rừng xa – và tôi biết, nó vẫn ở đâu đó… vẫn nhớ tôi.

Và tôi cũng nhớ nó. Mãi mãi.