Tôi và Hùng là bạn thân từ thời đại học, gắn bó với nhau gần chục năm. Cả hai cùng vào Sài Gòn lập nghiệp, cùng trải qua những năm tháng khó khăn nhất. Khi tôi cưới vợ, Hùng còn là phù rể, đứng cạnh tôi trong ngày vui. Vậy mà… tôi không ngờ, điều khiến tôi đau nhất lại đến từ chính người bạn thân thiết nhất ấy.
Chiều hôm đó, Hùng gọi điện nhờ tôi qua xem giúp cái máy lạnh trong phòng ngủ bị rò nước. Tôi làm nghề sửa điện lạnh đã vài năm, nên chuyện bạn bè nhờ vả là bình thường. Tôi tranh thủ chạy qua sau khi xong việc ở một công trình gần đó.
Hùng mở cửa với vẻ mặt thoải mái thường lệ. Căn hộ vẫn như mọi khi – gọn gàng, sạch sẽ, thoảng mùi nước hoa nhẹ mà tôi từng nghĩ là của Hùng. Cậu ta dẫn tôi vào phòng ngủ, chỉ tay lên máy lạnh rồi đi pha cà phê.
Tôi dựng thang, định kiểm tra thì chợt khựng lại khi ánh mắt vô tình quét qua chiếc giá treo đồ trong góc phòng.
Một chiếc váy lụa màu đỏ sẫm đang lặng lẽ phơi mình trước gió điều hòa. Cái dáng váy ấy… hoa văn ấy… từng đường viền, tôi không thể nào quên được. Đó là chiếc váy tôi đã mua tặng vợ tôi – Linh – vào ngày kỷ niệm ba năm cưới. Cô ấy rất thích nó, thường mặc mỗi khi đi chơi hoặc chụp ảnh.
Tôi bước lại gần. Nhãn mác vẫn còn, dấu giặt còn mới, y như chiếc trong tủ nhà tôi. Tay tôi run lên. Trái tim đập mạnh. Tôi cố tự trấn an: “Có thể chỉ là trùng hợp, mẫu mã giống nhau thôi. Biết đâu nhiều người mua loại này…”
Nhưng rồi tôi nhìn thấy… một sợi tóc dài, mảnh, bám trên vai váy. Màu nâu hạt dẻ. Giống hệt tóc của Linh.
Tôi quay sang nhìn căn phòng – khung ảnh trên bàn trang điểm có hai ly rượu vang, một chiếc lược cài tóc quen thuộc, và mùi hương nước hoa… Không phải của Hùng. Là mùi nước hoa vợ tôi vẫn dùng mỗi tối.
Tôi không thể thở được nữa. Chân như muốn quỵ xuống. Cà phê Hùng bưng vào, tôi chẳng buồn nhìn. Tôi hỏi như vô tình:
– “Dạo này có ai sống chung với mày à?”
Hùng cười, ậm ừ:
– “À… có người yêu. Nhưng chưa ra mắt, ngại lắm.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta, cố che giấu sự rối loạn:
– “Là Linh à?”
Hùng đứng khựng lại, ánh mắt dao động một thoáng rồi nhanh chóng né tránh. Không trả lời.
Lúc ấy, tôi không biết mình ra khỏi căn phòng ấy như thế nào. Tôi chỉ nhớ cảm giác cổ họng nghẹn đắng, đầu ong ong như có ai bóp nghẹt.
Tối hôm đó, tôi về nhà, mở tủ đồ – chiếc váy màu đỏ không còn ở đó.
Linh bước ra từ phòng tắm, thấy tôi nhìn chằm chằm vào tủ quần áo, liền hỏi:
– “Anh tìm gì thế?”
Tôi nuốt nghẹn, gượng cười:
– “Không có gì. Chỉ thấy thiếu một thứ… mà hình như anh biết nó đang ở đâu rồi.”
Cô ấy giật mình, ánh mắt tránh né – y hệt ánh mắt của Hùng.
Đêm ấy, tôi không nói thêm lời nào. Không nổi giận, không chất vấn, chỉ thu dọn đồ đạc và ra khỏi căn nhà từng là tổ ấm.
Chiếc váy ấy… không chỉ là món quà kỷ niệm. Nó là bằng chứng cho sự phản bội mà tôi không thể ngờ đến, từ hai người thân thiết nhất cuộc đời mình. Và từ ngày hôm đó, tôi hiểu rằng, có những nỗi đau không cần tiếng hét – chỉ một ánh nhìn, một vật quen thuộc – cũng đủ khiến cả thế giới sụp đổ trong im lặng.