Thông gia nh/ập vi/ện, mẹ chồng đem 5 triệu vào biếu, nhưng vừa nghe bà nói một câu, mẹ tôi tr/ả tiề/n rồi đu//ổi thẳng…

0
321

Mẹ tôi nhập viện vì huyết áp lên cao đột ngột. Bác sĩ bảo nếu đưa đến muộn thêm chút nữa, có thể đã để lại di chứng. Tôi rụng rời tay chân, chỉ biết cầu mong mọi việc yên ổn. Sau khi ổn định, mẹ được chuyển lên phòng điều trị theo yêu cầu, phòng hai giường, sạch sẽ và yên tĩnh.

Chồng tôi là con trưởng, từ ngày cưới nhau đến nay cũng hơn ba năm. Chúng tôi sống riêng, cách nhà mẹ chồng khoảng 15km. Hai bên gia đình nhìn ngoài vào tưởng hòa thuận, nhưng thật ra luôn tồn tại một sự “kèn cựa” ngầm mà chỉ người trong cuộc mới hiểu. Mẹ tôi là giáo viên nghỉ hưu, tính tình thẳng thắn. Còn mẹ chồng thì khéo miệng, nhưng đôi lúc lại hay tỏ vẻ hơn người.

Khi nghe tin mẹ tôi nhập viện, tôi nhắn cho mẹ chồng biết, chỉ là để báo chứ không mong đợi gì. Nào ngờ trưa hôm sau, mẹ chồng ăn mặc bảnh bao, xách túi da sang trọng, lật đật vào viện thăm. Trên tay bà cầm túi trái cây và một phong bì.

Tôi đang đút cháo cho mẹ thì bà bước vào. Nét mặt bà tươi cười, giọng nhẹ nhàng:

– Ui trời, nghe tin bác nhập viện mà tôi lo quá! Thôi, có tuổi rồi, giữ gìn sức khỏe nha. Nhà tôi mang chút quà gọi là tình thông gia, có mấy triệu bạc để bác bồi dưỡng, đừng ngại!

Bà đặt phong bì 5 triệu lên bàn rồi xoay sang tôi:
– Con dâu mẹ cũng lo lắng lắm, đêm qua còn mất ngủ vì thương mẹ ngoại. Mẹ thì bảo thôi, bệnh là chuyện của người già, ai rồi cũng phải trải qua…

Mẹ tôi vẫn nằm trên giường, im lặng nhìn bà. Tôi biết mẹ mình đang không vui, nhưng vẫn cố giữ phép lịch sự.

Chưa dừng lại ở đó, mẹ chồng tôi quay sang bà giúp việc đang lau dọn, cười giả lả:

– Nói gì thì nói, người ta bảo “giàu hai họ, khó một bên” mà. May nhà tôi cũng biết điều, mới có chút gọi là động viên thông gia. Chứ như có nhà, thông gia nằm viện cả tuần không ai đoái hoài, con cái cũng làm ngơ… thì đúng là buồn thật!

Câu nói vừa dứt, không khí trong phòng như lặng hẳn đi.

Tôi giật mình nhìn mẹ. Mặt bà từ nhợt nhạt chuyển sang đỏ bừng. Mẹ chống tay ngồi dậy, chậm rãi nói, giọng rõ ràng:

– Cảm ơn chị đã tới thăm. Nhưng tôi nằm viện, con gái tôi chăm sóc, không phiền đến ai. Số tiền này, chị đem về mà lo thuốc thang cho nhà chị. Còn nếu tới thăm mà phải so đo, mỉa mai, thì xin phép, tôi không tiếp.

Nói rồi mẹ rút trong ví ra đúng 5 triệu, đặt ngay ngắn lên bàn:

– Đây, tôi gửi lại. Không thiếu nợ ai, cũng không cần ai bố thí.

Mẹ chồng tôi sững người. Bà nhìn tôi, ánh mắt có chút hốt hoảng, nhưng tôi cũng chỉ biết cúi mặt im lặng. Tôi hiểu mẹ tôi quá rõ – bà không giận vì phong bì 5 triệu, mà giận vì cách mẹ chồng tôi khéo léo “khoe công” và giễu cợt gia đình bà.

Tôi bước tới, nhẹ giọng:

– Mẹ, con đưa mẹ chồng ra ngoài nhé.

Nhưng mẹ tôi khoát tay:

– Không cần. Chị ấy biết đường.

Bầu không khí lúc này căng như dây đàn. Mẹ chồng tôi mím môi, xách túi đứng dậy, bỏ lại túi trái cây và phong bì trên bàn. Bà không nói thêm lời nào, bước nhanh ra khỏi phòng.

Tôi đợi bà đi xa mới quay lại, nhìn mẹ. Mẹ thở dài:

– Con à, mẹ biết con khổ tâm. Nhưng mẹ không chịu được cái kiểu mang tiền tới rồi xem thường nhau. Giúp thì giúp cho tử tế. Còn nếu định lên mặt, thì thà không cần.

Tôi ngồi xuống nắm tay mẹ, thấy mắt cay xè. Nỗi xấu hổ tràn lên cổ họng mà chẳng nói nên lời.

Chiều hôm đó, chồng tôi đến. Tôi kể lại mọi chuyện. Anh im lặng rất lâu rồi bảo:

– Mẹ anh không sai ý tốt, nhưng đúng là cách thể hiện khiến người ta tổn thương. Anh sẽ nói chuyện lại với mẹ.

Sau chuyện đó, hai bên gia đình có phần giữ khoảng cách hơn. Mẹ chồng tôi không nhắc gì đến lần thăm viện ấy nữa, nhưng tôi biết bà vẫn ấm ức. Còn mẹ tôi, bà vẫn sống đúng với tính cách của mình – thẳng thắn, đàng hoàng, và luôn giữ tự trọng.

Tôi học được một điều sâu sắc: Tiền không thể hiện tình cảm. Điều quan trọng nhất khi giúp đỡ nhau là sự chân thành. Nếu thiếu đi điều đó, mọi sự tử tế cũng trở thành gánh nặng.