Thịnh là con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn bất động sản Sông Lam – cái tên nặng ký trong giới kinh doanh phía Nam. Từ nhỏ sống trong nhung lụa, quen được chiều chuộng, Thịnh lớn lên với sự kiêu ngạo ngấm vào máu. Đẹp trai, nhà giàu, có học, nhưng cái anh thiếu là sự tử tế – nhất là với người mà anh cho là “không cùng đẳng cấp”.
Hè năm đó, Thịnh quyết định về Đà Lạt ở nhà bà ngoại một thời gian, tránh cái nóng Sài Gòn và vài rắc rối với mấy cô bạn gái bám dai. Đà Lạt với anh chẳng có gì ngoài khí trời mát lạnh và vài thú vui “quê mùa”. Nhưng mọi thứ thay đổi khi anh bắt gặp Linh – cô gái bán hoa ở góc chợ nhỏ.
Linh không đẹp kiểu sắc sảo, nhưng có nét gì đó khiến người ta phải ngoái nhìn: mái tóc đen dài buộc gọn, làn da ngăm khỏe khoắn, đôi mắt trong và lặng như nước hồ. Cô không hề nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ như những cô gái khác. Khi anh mua hoa, cô chỉ nói:
“Anh chọn đi. Không mặc cả đâu.”
Thịnh bật cười. Một cô gái nông thôn, không biết anh là ai, dám lạnh lùng như vậy? Thú vị đấy.
Từ hôm đó, Thịnh đều đặn ra chợ mỗi sáng, mua hoa Linh bán. Ban đầu là lý do để chọc ghẹo, sau đó thành thói quen. Anh bắt đầu kể những câu chuyện bịa: rằng anh là sinh viên tạm nghỉ học, về quê dưỡng bệnh; rằng anh từng yêu một cô gái nhưng bị phản bội. Linh chỉ im lặng nghe, thỉnh thoảng cười nhẹ. Nụ cười ấy, khiến Thịnh thấy dễ chịu hơn cả những lần tụ tập ở bar hay chơi xe cùng hội bạn.
Ba tuần sau, Linh chịu ngồi sau xe anh đi dạo. Họ ăn bánh tráng nướng, ngồi ngắm hồ Xuân Hương lúc chiều muộn. Cô kể anh nghe chuyện mẹ mình bị bệnh tim nhẹ, mình vừa học đại học vừa bán hoa kiếm tiền. Anh không ngờ, cô gái có vẻ yếu đuối đó lại kiên cường đến thế.
Ba tháng trôi qua nhanh như chớp. Thịnh bỗng giật mình khi nhận ra anh không còn nghĩ đây là “trò đùa” nữa. Nhưng chính điều đó lại khiến anh khó chịu. Tự ái của một thiếu gia nổi tiếng khiến anh không thể chấp nhận mình “thật lòng” với một cô bán hoa.
Tối đó, trời mưa nhẹ. Thịnh nhắn Linh ra hồ để “nói chuyện nghiêm túc”.
Khi Linh đến, vẫn trong chiếc áo gió cũ, đội mũ len màu nâu. Cô đưa anh túi bánh ngọt: “Mẹ em làm, bảo gửi anh.”
Thịnh ngẩng mặt nhìn hồ, cười nhạt:
“Linh à. Em biết anh là ai không? Anh không phải sinh viên nghèo. Anh là Thịnh – thiếu gia nhà Sông Lam. Từ đầu anh chỉ… đùa thôi. Chỉ là thấy em thú vị nên muốn thử xem một cô gái quê sẽ phản ứng thế nào nếu được tán tỉnh.”
Linh im lặng. Mưa bắt đầu nặng hạt. Một lúc sau, cô ngẩng lên, mắt không hề đỏ:
“Em biết anh là ai từ lâu rồi, Thịnh. Nhưng em vẫn chọn tin vào những điều anh kể… Vì em hy vọng lần này anh không đóng kịch.”
Cô nói xong, quay đi. Không trách móc. Không giận dữ. Không rơi một giọt nước mắt.
Thịnh đứng bất động, một cơn lạnh tràn qua sống lưng. Anh muốn gọi cô lại, muốn nói gì đó, nhưng tiếng gọi nghẹn trong cổ họng.
Sáng hôm sau, anh quay lại sạp hoa – trống trơn. Hỏi mấy người bán gần đó, họ chỉ nói:
“Con bé Linh đi rồi. Hình như nhận học bổng gì đó… bay sang Hà Lan rồi.”
Thịnh sững người. Sau vài cuộc tìm kiếm, anh mới biết: Linh là sinh viên xuất sắc ngành sinh học thực vật ở Đại học Nông Lâm Đà Lạt. Suốt 4 năm liền đạt học bổng, thông thạo tiếng Anh và Pháp. Bán hoa chỉ là việc làm thêm phụ mẹ. Cô đã giành được học bổng toàn phần 5 năm tại Hà Lan. Tin tức đã đăng trên website trường cả tháng nay.
Thịnh ngồi lặng trên ghế đá gần sạp hoa cũ. Đôi khi, tiếng cười nhẹ của Linh vẫn vang trong đầu anh – cùng với câu nói cuối cùng:
“Em biết anh là ai… nhưng em vẫn chọn tin…”
Lần đầu tiên trong đời, Thịnh thấy mình thật thảm hại. Không phải vì bị từ chối, mà vì đánh mất một người tử tế – chỉ vì trò đùa ngu xuẩn của bản thân.