Tôi là một cán bộ nghỉ hưu, sống ở Thanh Hóa. Thằng con trai duy nhất của tôi – Duy – là kỹ sư xây dựng, mới lên nhận công trình làm đường ở Pù Luông hơn 6 tháng. Chẳng hiểu vì lý do gì, nó gọi về bảo:
“Bố mẹ chuẩn bị đi, cuối tháng này con cưới vợ trên bản. Con quyết rồi, không bàn lui!”
Tôi giận run người. Chưa từng thấy con trai mình quyết liệt đến vậy. Mới gặp cô gái có mấy tháng mà đòi cưới gấp, thậm chí bắt cưới trên bản, không tổ chức ở dưới xuôi. Vợ tôi thì khóc, còn tôi nén giận đồng ý, nghĩ chắc nó bị bỏ bùa mê gì đó.
Lên đến nơi, nhìn cô gái tôi hiểu phần nào. Con bé xinh kỳ lạ – không đẹp kiểu thành thị, nhưng có đôi mắt đen sâu thẳm như biết hết mọi bí mật, giọng nói nhẹ như gió thoảng, ánh nhìn lúc nào cũng như… xuyên qua người đối diện.
Họ cưới nhanh. Mâm cỗ đơn sơ, nghi thức lạ, đêm cưới chỉ có lửa trại, không đèn điện. Duy cười cả buổi, nói:
“Con chưa từng thấy ai khiến con an yên thế này.”
Chúng tôi ngủ lại một đêm, sáng hôm sau xuống núi.
Tối ngày thứ ba sau cưới, người nhà gái gọi điện báo:
“Anh Duy đi rừng từ sáng không thấy về… Có khi bị lạc rồi…”
Tôi chết đứng. Lập tức thuê người đi tìm. Cả tuần không ai phát hiện ra dấu vết. Gọi vợ nó, con bé chỉ khóc, bảo:
“Anh ấy nói anh sẽ theo em… theo em mãi…”
Tôi bắt đầu thấy lạnh sống lưng. Người đi tìm rừng nói rì rầm:
“Rừng Pù Luông có chỗ không vào được. Có khi… bị dẫn lối…”
Tôi bèn tìm thầy về. Thầy vừa bước chân vào nhà đã tái mặt, bảo tôi mang ảnh con dâu ra. Vừa nhìn ảnh, thầy ném xuống đất, lùi lại ba bước, nói:
“Nhà anh cưới ai về? Đây đâu phải người sống…”
Tôi run lẩy bẩy.
Thầy kể, hơn 30 năm trước, ở chính bản đó, có một cô gái bị cả bản nghi là yêu người dưới xuôi, bị gia đình ngăn cấm. Đêm trăng rằm, cô ấy nhảy xuống thác Tạ Bó tự tử, xác không bao giờ tìm thấy. Nhưng người trong bản đồn, hễ ai trót hứa hẹn tình duyên mà lỡ dối lòng, sẽ bị cô dẫn đi.
“Cái vòng hoa đội đầu hôm cưới là vòng tang đấy. Vòng của người chết. Cưới… mà không ai soi gương, không có ảnh chụp chung, đúng không?”
Tôi ngã quỵ.
Lần cuối cùng tôi dám quay lại bản, chỉ thấy ngôi nhà sàn nơi cưới con tôi giờ là nhà trống cũ nát, phủ đầy dây leo, người trong bản bảo nơi đó bỏ hoang từ mười mấy năm trước rồi, làm gì có ai ở…