Tám năm sau cuộc chia tay không lời, anh gặp lại người cũ trong đám cưới bạn – và một cậu bé khiến anh ch:ết l:ặng…

0
226

Tuấn bước ra khỏi sảnh cưới trong tiếng nhạc vui tươi và ánh đèn rực rỡ mà lòng nặng như chì. Anh không nhớ mình đã cười bao nhiêu lần gượng gạo, đã nâng bao nhiêu ly rượu nhạt thếch. Tất cả tan biến trong khoảnh khắc anh nhìn thấy Linh – đứng cách đó không xa, khoác tay người đàn ông khác, ánh mắt lảng tránh, và bên cạnh là một cậu bé nhỏ, đôi mắt to tròn, mái tóc rối mềm, cái nghiêng đầu y hệt như anh hồi nhỏ.

Tim Tuấn đập thình thịch trong lồng ngực. Một thoáng anh tưởng như bị ai bóp nghẹt. Đứa trẻ đó… giống anh như hai giọt nước.

Cả buổi tiệc, Linh tránh né anh. Cô nói những lời lịch sự, nhạt nhẽo, như thể họ chưa từng là tất cả của nhau. Như thể tám năm trước, đêm chia tay dưới cơn mưa lạnh buốt đó chưa bao giờ xảy ra.

Tuấn không chịu được. Anh tìm gặp Nam – chú rể và cũng là người bạn chung thân thiết của cả hai. Sau khi tiệc tàn, trong căn phòng thay đồ vội, anh nhìn thẳng vào Nam, giọng khàn đặc:

– Nó là con tôi, đúng không?

Nam không trả lời ngay. Anh cúi đầu thật lâu, rồi mở ngăn tủ, lôi ra một tấm ảnh cũ – Linh đứng ở sân ga, tay đặt lên bụng, ánh mắt rưng rưng.

– Tụi tớ không có quyền giấu cậu… nhưng Linh cấm. Cô ấy nói: “Cứ để Tuấn yên. Để ảnh có thể sống một đời thành đạt mà không bị ràng buộc.” – Nam thở ra, giọng như nghẹn – Lúc đó, ba Linh vỡ nợ. Gia đình bị dồn đến đường cùng. Cô ấy không muốn kéo cậu xuống. Hùng… là người đã đưa ra đề nghị cưới để cứu cả nhà. Linh chấp nhận.

Tuấn cười nhạt. Trong tiếng cười ấy là cả một tuổi trẻ sụp đổ.

Anh ngồi một mình trên xe suốt đêm hôm ấy, tay run run lật lại những tin nhắn xưa đã lưu trong một folder ẩn. Từng câu hỏi không ai trả lời. Từng lời xin lỗi không ai đáp. Và giờ đây, cả một đứa con – máu mủ ruột thịt, mà anh chưa từng biết đến sự hiện diện của nó trên đời.

Vài ngày sau, một tin nhắn bất ngờ hiện lên: “Anh có thể gặp tôi. Chuyện liên quan đến Minh.” Người gửi: Hùng.

Cuộc gặp diễn ra trong một quán cà phê yên tĩnh nơi ngoại thành. Hùng trông không giống với hình dung của Tuấn về một “đại gia ngành trang sức”. Ông ta không xức nước hoa nồng nặc, không đeo nhẫn vàng khắp tay. Chỉ là một người đàn ông trạc bốn mươi, dáng điềm đạm, ánh mắt thâm trầm, như thể đã nhìn thấy quá nhiều điều trên đời.

– Tôi biết cậu là cha ruột của Minh từ ngày đầu. – Hùng nói, không vòng vo. – Nhưng tôi cũng biết, không ai trong chúng ta đáng trách cả.

Tuấn nắm chặt ly cà phê, mắt đỏ hoe.

– Tôi chưa từng được bế con, chưa từng nghe tiếng con gọi “ba”… Anh biết cảm giác đó không?

– Tôi biết. – Hùng gật đầu. – Vì tôi cũng không nghe tiếng đó. Minh chỉ gọi tôi là “chú Hùng”.

Cả hai người đàn ông im lặng. Quán vắng, tiếng thìa khẽ chạm vào thành ly vang lên như tiếng kim đồng hồ gõ từng nhịp đau.

– Linh giờ ổn chứ?

– Ổn… Nhưng luôn sống với cảm giác mắc nợ. Cô ấy sợ nếu nói ra, Minh sẽ bị giằng co, sẽ bị đem ra làm công cụ cho một cuộc “trả thù êm đềm”. Cô ấy chỉ muốn con được bình yên.

Tuấn nhắm mắt. Gió lùa nhẹ, anh tưởng như nghe thấy tiếng trẻ con cười đâu đó phía xa.

– Anh định thế nào? – Giọng anh trầm xuống.

– Tôi không có quyền ngăn cha ruột nhận con. Cũng không có quyền giữ con như một món đồ thuộc về tôi. Nhưng tôi muốn đề nghị một điều… – Hùng dừng lại – Hãy để cả ba chúng ta cùng nuôi dạy thằng bé. Không giành giật. Không đổ lỗi. Chỉ là ba người lớn vì một đứa trẻ.

Tuấn nhìn vào mắt người đàn ông trước mặt. Một lúc rất lâu, anh mới gật đầu.

– Tôi đồng ý… Nhưng cho tôi thời gian. Để Minh chấp nhận tôi không phải như một vị khách lạ.

Vài tuần sau, Tuấn xuất hiện trước cổng trường tiểu học. Anh không vào, chỉ đứng xa xa, dõi theo bóng dáng cậu bé đang nhảy chân sáo cùng nhóm bạn. Đôi lúc Minh quay đầu lại, ánh mắt chạm vào anh – ngơ ngác, rồi lại bỏ đi như thể chỉ là một người lạ tình cờ qua đường.

Tuấn chấp nhận điều đó. Anh không trách.

Một chiều mưa lất phất, Minh đột nhiên rời khỏi nhóm bạn, chạy lại gần anh.

– Chú ơi… chú là ai mà hay đứng đây nhìn cháu?

Tuấn cúi xuống, tim đập thình thịch. Anh mỉm cười, chậm rãi nói:

– Chú là… người quen cũ của mẹ cháu. Và… một người muốn trở thành bạn của cháu, nếu cháu đồng ý.

Minh ngẩng mặt nhìn thật lâu, rồi gật đầu.

– Vậy… chú tên gì?

– Chú là Tuấn.

Cậu bé chớp mắt, rồi bất ngờ hỏi:

– Chú Tuấn… có biết đàn không?

Tuấn sững lại. Một câu hỏi giản dị như đâm thẳng vào tim. Anh gật đầu chậm rãi.

– Có. Chú biết.

– Vậy… hôm nào chú dạy cháu đánh đàn nhé? Mẹ hay hát, nhưng mẹ không biết đàn. Cháu muốn đánh đàn cho mẹ nghe.

Tuấn không kìm được nữa. Anh gật đầu lia lịa, cổ họng nghẹn ứ. Trong một khoảnh khắc, anh biết – những năm tháng đã mất không thể lấy lại, nhưng có lẽ… tình cha con, chỉ cần một bản nhạc đúng điệu là có thể bắt đầu.

Và hôm đó, lần đầu tiên trong tám năm, Tuấn cảm thấy mình không còn cô đơn nữa.