Suốt 5 năm qua, chị Hạnh – một người mẹ đ/ơn th/ân – chưa từng nghỉ làm dù chỉ một ngày

0
255

Suốt 5 năm qua, chị Hạnh – một người mẹ đơn thân – chưa từng nghỉ làm dù chỉ một ngày.

Không phải vì chị không mệt. Mà là vì chị không được phép mệt. Sau lưng chị là một cậu con trai 8 tuổi cần ăn học, là những hóa đơn chưa bao giờ đợi chị đến tháng sau, là căn nhà trọ chật chội nhưng vẫn là tổ ấm duy nhất của hai mẹ con.

Chị làm hành chính văn phòng cho một công ty xây dựng. Công việc không quá nặng, nhưng áp lực thời gian và thu nhập chỉ vừa đủ sống. Chưa từng một lần đi trễ, chưa từng từ chối tăng ca, chưa từng ngại làm việc cả cuối tuần nếu công ty cần. Đồng nghiệp bảo chị là “máy làm việc không có công tắc nghỉ”. Nhưng ít ai biết, sau nụ cười luôn thường trực, là đôi mắt thâm quầng vì nhiều đêm thức trắng bên bàn học của con.

Có lần, cậu con trai chị hỏi:
– “Mẹ ơi, mẹ có muốn được nghỉ không?”
Chị ôm con vào lòng, chỉ đáp nhẹ:
– “Khi nào con lớn và khỏe mạnh, mẹ sẽ nghỉ.”

Và rồi… sáng thứ Hai, sau buổi họp đầu tuần, vị giám đốc – một người đàn ông trầm tính nhưng luôn quan sát nhân viên kỹ lưỡng – bất ngờ gọi tên chị.

Tưởng có lỗi gì, chị hồi hộp bước vào phòng. Nhưng trên bàn không phải là văn bản cảnh cáo hay phê bình. Mà là… một chiếc hộp nhỏ màu bạc.

– “Chị Hạnh. Đây là chìa khóa xe. Xe công ty, nhưng từ hôm nay, chị dùng riêng. Chúng tôi đã biết chị đi bộ suốt 5 năm qua, kể cả ngày mưa gió. Đây là một món quà nhỏ để ghi nhận tất cả những gì chị đã cống hiến. Và…” – ông dừng lại, nhìn chị, nói tiếp –
– “Tôi chưa từng thấy ai đi làm 1.826 ngày mà không một lần xin nghỉ. Nếu chị còn có ước mơ nào nữa, hãy bắt đầu thực hiện nó từ hôm nay. Vì chị xứng đáng.”

Chị Hạnh đứng sững. Tim chị như ngừng đập một nhịp. Tay chị run lên khi cầm lấy chiếc chìa khóa.

Khi bước ra khỏi văn phòng, chị bật khóc. Không phải vì chiếc xe – mà vì lần đầu tiên sau 5 năm gồng mình, có người nhìn thấy những nỗ lực thầm lặng của chị.

Chiều hôm đó, chị đón con bằng ô tô lần đầu tiên. Cậu bé ngỡ ngàng hỏi:
– “Xe ai vậy mẹ?”
Chị cười, ôm con thật chặt:
– “Là xe của một người mẹ không bao giờ bỏ cuộc.”

Vì đôi khi, sự ghi nhận đúng lúc… có thể thay đổi cả một cuộc đời.