Ở vùng quê nghèo miền Trung, sau khi cha mẹ mất trong một vụ tai nạn, Hưng – người anh cả mới 22 tuổi – trở thành trụ cột duy nhất của gia đình

0
220
Ở vùng quê nghèo miền Trung, sau khi cha mẹ mất trong một vụ tai nạn, Hưng – người anh cả mới 22 tuổi – trở thành trụ cột duy nhất của gia đình. Dưới anh là ba cô em gái còn nhỏ dại: Thảo, Vy và Hân. Lúc ấy, người thân bên nội chẳng ai muốn cưu mang.
Đặc biệt là bà nội – người từng ghét mẹ anh vì cho rằng bà không “môn đăng hộ đối” – lạnh lùng quay mặt đi, để mặc bốn anh em tự bươn chải.
Hưng bỏ lại giấc mơ đại học, gác lại cả tuổi trẻ và chuyện vợ con. Anh lao vào làm phụ hồ, bốc vác, có khi đi làm xa cả năm không về, chỉ mong tích cóp đủ tiền nuôi em ăn học.
Anh Hưng không chỉ nuôi em, mà còn dạy dỗ các em sống tử tế, lễ nghĩa. “Người nghèo có thể thiếu tiền, nhưng không được thiếu nhân cách”, anh thường nói vậy.
Năm tháng trôi qua, sự hy sinh thầm lặng của anh kết trái ngọt:
Thảo, cô em cả, học giỏi và trở thành bác sĩ chuyên khoa tim mạch, được một bệnh viện lớn ở TP.HCM mời về làm việc và kết hôn với con trai giám đốc bệnh viện – một gia đình danh giá, có học.
Vy, cô em thứ hai, mê kinh doanh và trở thành giám đốc điều hành cho một tập đoàn thời trang lớn sau thời gian du học ở Singapore. Cô kết hôn với một doanh nhân trẻ tuổi, thuộc top 30 dưới 30 của Forbes Việt Nam.
Còn Hân – cô út – là nghệ sĩ violin tài năng, từng đoạt giải quốc tế. Cô trở thành con dâu duy nhất của một đại gia bất động sản có tiếng, yêu nghệ thuật và sẵn sàng đầu tư cho vợ thực hiện ước mơ.
Ngày cả ba cô em gái lên xe hoa cùng lúc, trong một lễ cưới long trọng chưa từng có ở làng quê nhỏ, người ta thấy Hưng – trong bộ vest đơn giản nhưng chỉn chu – rơi nước mắt. Không phải vì buồn, mà vì lòng anh trào dâng một niềm tự hào, một niềm mãn nguyện mà bao năm cơ cực chưa bao giờ dập tắt được.

Phần tiếp theo: “Giọt Nước Mắt Muộn Màng”

Thế nhưng… đúng vào lúc ba cô em gái tay trong tay chuẩn bị bước lên lễ đài trong tiếng nhạc vang vọng cả sân đình, thì người bà nội năm xưa xuất hiện.

Bà cụ tóc bạc trắng, dáng đi lom khom, có người dìu đến tận cổng, khiến đám đông đang hân hoan bỗng chốc lặng đi. Ai cũng nhận ra bà – người từng quay mặt với bốn đứa cháu sau cái chết đột ngột của con trai và con dâu. Người ta nhớ như in ánh mắt bà khi ấy: lạnh như đá, lạnh hơn cả những ngày mưa gió miền Trung.

Hưng sững lại. Anh nhìn bà, rồi cúi chào – như một đứa cháu ngoan vẫn được dạy lễ phép từ tấm bé.

Bà không nói gì. Chỉ bước chậm rãi qua hàng ghế quan khách, ánh mắt ướt nhòa khi thấy ba cô cháu gái mà mình từng ngoảnh mặt nay đã trưởng thành, xinh đẹp, thành đạt. Mỗi đứa là một minh chứng sống cho tình yêu thương, cho sự hy sinh lặng thầm của người anh trai mà bà từng coi là “con của đứa con dâu không xứng đáng”.

Đến gần Hưng, bà run run nắm lấy tay anh – bàn tay sạm đen, chai sạn vì nắng gió, vì những ngày lao động quần quật nuôi em. Bà nói, giọng khàn đặc:

– “Tao… xin lỗi… Nội sai rồi. Mấy chục năm qua… tao sống trong oán hận, mà quên mất con cháu mới là máu mủ cuối cùng…”

Hưng im lặng. Rồi khẽ gật đầu. Không oán trách. Không hằn học. Chỉ có lòng bao dung của người đã quá quen với mất mát và tha thứ.

Anh quay sang, nắm tay ba cô em gái – những người đã từng coi anh là cả thế giới.

– “Chúng ta vẫn còn bà nội, đúng không?” – anh cười nhẹ, như gió đầu mùa mát lành.

Thảo bước tới, đỡ bà vào ghế. Vy lấy khăn thấm mồ hôi trên trán bà. Còn Hân, sau khi hoàn tất tiết mục violin dành tặng anh Hai, quay lại, hôn nhẹ lên má bà cụ – như cách một đứa cháu gái vẫn làm với người thân yêu.


Lễ cưới hôm đó không chỉ là ngày cả làng nhắc đến vì sự xa hoa, mà là ngày người ta chứng kiến giá trị của tình thân – của sự tha thứ – và của một người anh đã hi sinh cả thanh xuân để giữ lấy một mái nhà.

Bà nội sống thêm ba năm. Mỗi ngày bà đều được ba cô cháu gái thay phiên về chăm sóc, và đặc biệt là Hưng – người ngày nào cũng dắt bà ra sân uống trà, kể chuyện xưa, chuyện nay, như chưa từng có khoảng cách nào giữa họ.

Và trong di chúc cuối đời, bà để lại một dòng ngắn ngủi:

“Cả đời tôi sai – chỉ có thằng Hưng là đúng.”