Phần tiếp theo: “Giọt Nước Mắt Muộn Màng”
Thế nhưng… đúng vào lúc ba cô em gái tay trong tay chuẩn bị bước lên lễ đài trong tiếng nhạc vang vọng cả sân đình, thì người bà nội năm xưa xuất hiện.
Bà cụ tóc bạc trắng, dáng đi lom khom, có người dìu đến tận cổng, khiến đám đông đang hân hoan bỗng chốc lặng đi. Ai cũng nhận ra bà – người từng quay mặt với bốn đứa cháu sau cái chết đột ngột của con trai và con dâu. Người ta nhớ như in ánh mắt bà khi ấy: lạnh như đá, lạnh hơn cả những ngày mưa gió miền Trung.
Hưng sững lại. Anh nhìn bà, rồi cúi chào – như một đứa cháu ngoan vẫn được dạy lễ phép từ tấm bé.
Bà không nói gì. Chỉ bước chậm rãi qua hàng ghế quan khách, ánh mắt ướt nhòa khi thấy ba cô cháu gái mà mình từng ngoảnh mặt nay đã trưởng thành, xinh đẹp, thành đạt. Mỗi đứa là một minh chứng sống cho tình yêu thương, cho sự hy sinh lặng thầm của người anh trai mà bà từng coi là “con của đứa con dâu không xứng đáng”.
Đến gần Hưng, bà run run nắm lấy tay anh – bàn tay sạm đen, chai sạn vì nắng gió, vì những ngày lao động quần quật nuôi em. Bà nói, giọng khàn đặc:
– “Tao… xin lỗi… Nội sai rồi. Mấy chục năm qua… tao sống trong oán hận, mà quên mất con cháu mới là máu mủ cuối cùng…”
Hưng im lặng. Rồi khẽ gật đầu. Không oán trách. Không hằn học. Chỉ có lòng bao dung của người đã quá quen với mất mát và tha thứ.
Anh quay sang, nắm tay ba cô em gái – những người đã từng coi anh là cả thế giới.
– “Chúng ta vẫn còn bà nội, đúng không?” – anh cười nhẹ, như gió đầu mùa mát lành.
Thảo bước tới, đỡ bà vào ghế. Vy lấy khăn thấm mồ hôi trên trán bà. Còn Hân, sau khi hoàn tất tiết mục violin dành tặng anh Hai, quay lại, hôn nhẹ lên má bà cụ – như cách một đứa cháu gái vẫn làm với người thân yêu.
Lễ cưới hôm đó không chỉ là ngày cả làng nhắc đến vì sự xa hoa, mà là ngày người ta chứng kiến giá trị của tình thân – của sự tha thứ – và của một người anh đã hi sinh cả thanh xuân để giữ lấy một mái nhà.
Bà nội sống thêm ba năm. Mỗi ngày bà đều được ba cô cháu gái thay phiên về chăm sóc, và đặc biệt là Hưng – người ngày nào cũng dắt bà ra sân uống trà, kể chuyện xưa, chuyện nay, như chưa từng có khoảng cách nào giữa họ.
Và trong di chúc cuối đời, bà để lại một dòng ngắn ngủi:
“Cả đời tôi sai – chỉ có thằng Hưng là đúng.”