Nhân viên ngân hàng t/o tiế/ng với một ông già qu/ê m/ùa, nhưng cô lại bị sh//ock khi thấy giám đốc chi nhánh…

0
261

Chi nhánh ngân hàng Đại Phát nằm giữa trung tâm thành phố, lúc nào cũng tấp nập người ra vào. Bên trong, Hạnh – một nhân viên trẻ mới vào làm được vài tháng – đang ngồi ở quầy giao dịch với vẻ mặt cau có. Cô vừa bị giám đốc phê bình vì sai sót trong báo cáo, nên tâm trạng chẳng mấy vui vẻ. Hôm nay lại là ngày cuối tháng, khách hàng đông đúc, tiếng ồn ào khiến Hạnh càng thêm bực dọc.

Giữa dòng người, một ông lão dáng vẻ quê mùa bước đến quầy của Hạnh. Ông mặc chiếc áo sơ mi sờn màu, loang lổ vết mồ hôi, tay cầm tờ giấy nhàu nhĩ, đôi dép cao su cũ mèm kêu lép kẹp trên sàn. Ông lão tên Tâm, giọng nói ngọng nghịu đặc trưng của người miền quê: “Cô ơi… tôi… tôi muốn gửi tiền… mà… mà tôi không biết làm thế nào…” Ông vừa nói vừa loay hoay mở túi vải, lấy ra một xấp tiền lẻ được buộc cẩn thận bằng dây chun, có tờ đã rách mép.

Hạnh liếc nhìn ông lão, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường. “Trời ơi, ông làm gì mà chậm chạp thế? Đưa giấy tờ đây, nhanh lên! Tôi bận lắm, không có thời gian đâu mà đợi ông!” – cô gắt gỏng, giọng lớn đến mức vài khách hàng gần đó quay lại nhìn. Ông Tâm lúng túng, tay run run đặt tờ giấy lên bàn, nhưng vì quá hồi hộp, ông làm rơi vài tờ tiền lẻ xuống sàn. Ông vội cúi xuống nhặt, miệng lắp bắp: “Xin lỗi cô… tôi… tôi không cố ý…”

Hạnh mất hết kiên nhẫn, đập mạnh tay xuống bàn, quát lớn: “Ông làm cái gì thế hả? Đã chậm chạp lại còn làm rơi lung tung! Ông có biết tôi đang bận lắm không? Đi chỗ khác mà gửi, đừng làm phiền tôi nữa!” Tiếng quát của Hạnh vang vọng cả sảnh ngân hàng, khiến không khí bỗng chốc im lặng. Một số khách hàng lắc đầu, vài người thì thầm với nhau: “Cô này sao vô lễ thế?” Ông Tâm cúi gằm mặt, đôi mắt hoe đỏ, nhưng không nói gì, lặng lẽ nhặt nốt tờ tiền rơi, định quay đi.

Đúng lúc đó, cửa phòng giám đốc chi nhánh bật mở. Ông Quốc – giám đốc chi nhánh, một người đàn ông trung niên luôn nghiêm khắc và ít nói – bước ra với vẻ mặt hốt hoảng. Nhìn thấy ông Tâm, ông vội chạy đến, cúi người kính cẩn: “Bác Tâm! Sao bác không báo trước để con ra đón? Bác ngồi đây, để con giúp bác!” Ông Quốc đỡ tay ông lão, dẫn ông đến ghế VIP, rồi quay lại nhìn Hạnh với ánh mắt sắc lạnh.

Hạnh đứng sững, miệng há hốc, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ông Quốc quay sang ông Tâm, giọng trầm nhưng đầy tôn trọng: “Bác, bác khỏe không ạ? Lần trước bác gọi, con đã dặn bác cứ đến là báo ngay mà.” Ông Tâm mỉm cười hiền hậu, xua tay: “Thôi, không sao, tôi không muốn làm phiền. Chỉ là… cô này bảo tôi đi chỗ khác…” Ông chỉ tay về phía Hạnh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng khiến cả sảnh ngân hàng rùng mình.

Hạnh tái mặt, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán. Ông Quốc quay lại, nhìn thẳng vào mắt cô: “Hạnh, em vừa nói gì với bác Tâm?” Hạnh lắp bắp: “Dạ… dạ… em… em không biết…” Ông Quốc không để cô nói hết, giọng ông lạnh băng: “Em không biết? Đây là bác Tâm – người sáng lập ngân hàng Đại Phát, cổ đông lớn nhất của chúng ta! Bác ấy đã nghỉ hưu, nhưng mọi hoạt động của chi nhánh này đều phải báo cáo với bác. Tờ giấy em chê là ‘nhàu nhĩ’ kia là giấy ủy quyền đặc biệt, cho phép bác kiểm tra mọi giao dịch ở đây. Em nghĩ em có quyền đuổi bác ấy đi sao?”

Cả sảnh ngân hàng nín thở. Các đồng nghiệp của Hạnh, từ chỗ tò mò, bắt đầu nhìn cô với ánh mắt vừa thương hại vừa trách móc. Một số khách hàng thì thầm: “Đáng đời, hỗn láo với người lớn tuổi!” Hạnh cúi đầu, nước mắt lăn dài, nhưng không dám nói thêm lời nào. Cô biết mình đã sai, sai một cách không thể cứu vãn.

Ông Quốc thở dài, quay sang ông Tâm: “Bác, con xin lỗi vì đã để bác chịu thiệt thòi. Con sẽ xử lý việc này ngay.” Ông Tâm gật đầu, giọng hiền từ: “Thôi, cô bé còn trẻ, chắc chưa hiểu chuyện. Nhưng cậu nên dạy lại nhân viên, đừng để người khác phải buồn như tôi hôm nay.” Ông dừng lại, nhìn Hạnh: “Cô à, lần sau hãy kiên nhẫn hơn, nhất là với người già như tôi. Đời người, đâu ai biết trước được ngày mai…”

Sau đó, ông Quốc dẫn ông Tâm vào phòng VIP để xử lý giao dịch, còn Hạnh bị gọi vào văn phòng ngay lập tức. Trước mặt các trưởng phòng, ông Quốc thông báo: “Hạnh, thái độ của em hôm nay không thể chấp nhận được. Đây là môi trường chuyên nghiệp, không phải chỗ để em thể hiện sự thiếu tôn trọng. Em bị đình chỉ công việc 1 tháng không lương để tự kiểm điểm. Nếu tái phạm, em sẽ bị chấm dứt hợp đồng.” Hạnh cúi đầu, không dám phản kháng, lòng tràn đầy hối hận.

Trong thời gian bị đình chỉ, Hạnh trở về quê, nơi cô chứng kiến bà ngoại mình – một người cũng giản dị như ông Tâm – bị người khác coi thường chỉ vì vẻ ngoài nghèo khó. Cô bật khóc, nhớ lại hành động của mình, và tự hứa sẽ thay đổi. Sau khi quay lại ngân hàng, Hạnh trở thành nhân viên tận tâm nhất, luôn mỉm cười và kiên nhẫn với mọi khách hàng, đặc biệt là những người lớn tuổi. Nhưng mỗi khi nhìn thấy ghế VIP nơi ông Tâm từng ngồi, cô vẫn không khỏi rùng mình, nhớ về bài học đắt giá mà mình đã nhận.