Nhận thừa kế xong, các con đ/ùn đ/ẩy nhau nuôi mẹ rồi đ/ẩy bà vào vi/ện dư/ỡng lã/o, ai ngờ bà đã chuẩn bị một bản d/i ch/úc khác…
Căn nhà 3 tầng giữa trung tâm quận lớn là tài sản lớn nhất bà Phượng để lại sau khi chồng mất. Suốt cả đời, bà tần tảo nuôi ba người con ăn học thành tài. Ai cũng nghĩ rằng khi về già, bà sẽ được sống trong vòng tay con cháu. Nhưng thực tế lại khác xa.
Sau khi ông Hòa – chồng bà – mất được vài năm, sức khỏe bà Phượng bắt đầu yếu dần. Mắt mờ, chân tay run, thỉnh thoảng còn quên trước quên sau. Thấy vậy, bà quyết định chia thừa kế sớm, vì sợ sau này ra đi bất ngờ, các con lại tranh chấp rồi rạn nứt tình cảm.
Căn nhà được chia đều cho ba người con: anh cả Tuấn, chị hai Hằng và cậu út Khánh. Ngoài ra, số tiết kiệm hơn 2 tỷ trong ngân hàng, bà cũng chuyển tên cho mỗi người một phần. Bà chỉ giữ lại một khoản nhỏ phòng thân, nói là “để mua thuốc và hương hoa cúng ba tụi con”.
Ngày ra công chứng sang tên, cả ba đều hân hoan. Ai cũng nói lời ngọt ngào: “Mẹ cứ yên tâm, tụi con sẽ thay ba chăm sóc mẹ đến cuối đời.”
Nhưng chỉ vài tuần sau, họ bắt đầu đùn đẩy.
Tuấn thì bận rộn với công việc giám đốc, vợ chồng thường xuyên đi công tác. Hằng viện cớ nhà chật, hai đứa nhỏ đang tuổi học thêm nên không tiện. Khánh thì đang sống cùng vợ mới cưới, nhà thuê chật chội, chưa kịp ổn định.
Sau một cuộc họp gia đình căng thẳng, họ thống nhất gửi bà vào một viện dưỡng lão cao cấp ở ngoại ô. “Ở đó có bác sĩ, có y tá, chăm sóc còn tốt hơn ở nhà. Con nào cũng bận, để mẹ ở nhà lại không ai để ý.”
Bà Phượng chỉ cười nhẹ: “Ừ, mẹ già rồi, phiền các con quá.”
Ngày dọn vào viện, bà tự tay xếp quần áo, chậm rãi rời khỏi căn nhà gắn bó hơn 40 năm. Không ai để ý đến ánh mắt bà nhìn ngôi nhà lần cuối – vừa buồn, vừa dửng dưng.
Thời gian trôi qua, ba người con thỉnh thoảng ghé thăm, chủ yếu vào dịp lễ Tết hoặc có chuyện cần ký tá giấy tờ. Mỗi lần đến, họ đều vội vã, để lại túi hoa quả rồi đi. Chẳng ai thật sự ngồi lại lâu để trò chuyện với mẹ.
Nhưng điều không ai ngờ là bà Phượng vẫn rất minh mẫn.
Trong viện, bà sống lặng lẽ nhưng quan sát kỹ lưỡng. Có lần, bà nhờ cô y tá trẻ tên Lan mua giúp chiếc điện thoại mới, học cách dùng video call và lập tài khoản ngân hàng online. Bà cũng nhờ luật sư riêng đến thăm vài lần, lặng lẽ chuẩn bị một việc mà không ai biết.
Một năm sau, bà đột ngột qua đời trong giấc ngủ.
Tang lễ được tổ chức đơn giản theo di nguyện của bà. Ba người con đến, gương mặt buồn buồn – nhưng không hẳn vì mất mẹ, mà vì không biết có phải làm thêm thủ tục chuyển tên đất gì nữa không.
Nhưng rồi, một tuần sau, họ nhận được cú sốc.
Luật sư riêng của bà công bố bản di chúc mới nhất, được công chứng chỉ ba tháng trước khi bà mất.
Trong bản di chúc đó, bà tuyên bố hủy bỏ toàn bộ bản chia tài sản cũ – vì “các con chưa thật sự sẵn lòng chăm sóc mẹ lúc cuối đời”.
Bà Phượng đã bí mật bán căn nhà, chuyển toàn bộ tiền thành sổ tiết kiệm và ủy quyền toàn bộ tài sản cho cô Lan – y tá chăm sóc bà tại viện dưỡng lão, với điều kiện cô phải tiếp tục làm từ thiện, giúp đỡ người già neo đơn.
Ba người con choáng váng.
Tuấn tức giận, đòi kiện ra tòa. Hằng khóc lóc, nói mẹ bị người ta lợi dụng. Khánh thì im lặng, rồi bỏ về giữa cuộc họp. Nhưng luật sư đưa ra tất cả bằng chứng: video lời trăn trối, giấy tờ, xác nhận của bác sĩ rằng bà hoàn toàn tỉnh táo lúc lập di chúc.
Không ai làm gì được.
Ngày nhận sổ tiết kiệm, Lan nghẹn ngào. Cô vẫn không tin người phụ nữ già nua, hay cười và thích ăn chè đậu xanh ấy, lại để lại cả gia tài cho mình. Nhưng khi mở bức thư tay bà để lại, nước mắt cô rơi lã chã.
“Lan à, cô không nợ gì tôi cả. Chỉ là giữa những người ruột thịt, mẹ không tìm thấy sự ấm áp. Còn ở nơi con, mẹ lại thấy một tấm lòng. Đừng nghĩ đây là tiền, hãy coi nó là niềm tin. Hãy thay mẹ chăm những người già bị bỏ quên, như mẹ từng bị.”
Lan lập một quỹ nhỏ mang tên bà Phượng. Hằng năm, quỹ tài trợ cho các viện dưỡng lão khắp nơi.
Còn ba người con, sau khi biết chuyện, mỗi người sống một kiểu. Họ không còn gặp nhau nhiều. Nhưng đôi khi, trong lòng họ vẫn lởn vởn câu hỏi: Giá như ngày đó, họ đừng vội rũ bỏ người mẹ ấy, chỉ vì đã có được phần thừa kế.