Chiều hôm đó, cửa hàng xe máy lớn nhất thị trấn đang tấp nập người ra vào thì một người đàn ông ăn mặc lấm lem, gương mặt sạm nắng bước vào. Trên vai ông là một chiếc balo cũ kỹ, bạc màu. Ánh mắt ông nhìn chằm chằm vào một mẫu xe tay ga mới, bóng loáng trưng bày ở giữa sảnh.
– “Cháu ơi, chú muốn mua chiếc xe này. Bao nhiêu tiền, chú trả luôn một lần.” – ông nói với giọng dứt khoát.
Nhân viên cửa hàng thoáng sững lại. Người đàn ông trông nghèo khó, áo quần nhàu nhĩ, bàn tay đầy chai sạn, dáng vẻ như vừa bước ra từ công trường hay ruộng đồng. Một vài khách đứng gần đó bắt đầu bàn tán nhỏ.
Khi ông mở balo và lôi ra từng cọc tiền mặt, ai nấy đều sững sờ. Tiền được gói bằng dây thun cũ, một số cọc còn dính đất bụi. Nhân viên cửa hàng lúng túng, vừa kiểm tra vừa nhìn sang quản lý. Chỉ vài phút sau, một cuộc gọi được thực hiện trong âm thầm.
Chưa đầy mười phút sau, hai người mặc đồng phục xuất hiện.
– “Chú ơi, mời chú ra ngoài nói chuyện một chút. Có người báo về số tiền mặt chú mang theo…” – một người nói.
Người đàn ông không hề tỏ ra ngạc nhiên. Ông chậm rãi gật đầu, rồi cúi xuống balo lục lọi, lôi ra một vật cũ kỹ được bọc bằng giấy báo đã ngả màu thời gian. Ông đặt nó lên bàn, mở ra.
Là một chiếc hộp gỗ nhỏ. Bên trong là tấm ảnh đen trắng đã ố vàng, kèm theo một cuốn sổ nhỏ có chữ ghi bằng tay run rẩy: “Sổ tiết kiệm của con – Dành để mua xe cho mẹ.”
Ông nghẹn ngào nói:
– “Thằng bé nhà tôi mất vì tai nạn năm ngoái. Trước đó, nó dành dụm từng đồng đi làm thêm, bảo rằng sẽ mua một chiếc xe mới cho mẹ đỡ cực… Tôi chỉ là người giữ lời hứa thay nó.”
Cả cửa hàng im lặng. Một phút trước còn nghi ngờ, dè chừng, giờ chỉ còn ánh mắt ái ngại và trân trọng.
Một nữ nhân viên trẻ tiến lại gần, nhẹ giọng:
– “Cháu xin lỗi… Chú đợi một chút. Xe sẽ được giao ngay. Và… cháu nghĩ tụi cháu nên tặng chú chiếc mũ bảo hiểm đẹp nhất cửa hàng.”
Người đàn ông khẽ gật đầu. Ông không nói gì thêm, chỉ đưa tay vuốt nhẹ lên yên xe, đôi mắt đỏ hoe.
Câu chuyện lan nhanh trong thị trấn. Người ta không chỉ nhớ đến một người cha già giữ lời hứa với con, mà còn học được cách đừng vội phán xét một ai chỉ qua bề ngoài.
Vì đôi khi, thứ quý giá nhất trong balo của một người không phải là tiền – mà là tình yêu.


