Trưa hôm đó, giữa cái nắng hầm hập của Sài Gòn, một người đàn ông trung niên gầy gò, áo đã sờn vai, bước vào sảnh tòa nhà Hoàng Minh Group.
Tay ông run run cầm túi hồ sơ cũ:
“Cô ơi, tôi… tôi đến xin làm bảo vệ.”
Cô thư ký liếc nhìn ông từ đầu đến chân, môi nhếch lên khinh khỉnh:
“Ông ơi, đây là tập đoàn chứ không phải trạm từ thiện.
Nhìn ông y như ăn xin, ai mà dám thuê?
Ra ngoài đi, ướt hết sàn rồi kìa.”
Người đàn ông chỉ khẽ cúi đầu, giọng nghẹn:
“Tôi chỉ cần công việc để sống qua ngày thôi…”
Nhưng cô thư ký đã phẩy tay, quay đi.
Đúng lúc đó, thang máy mở ra — Giám đốc Hoàng Minh vừa họp về. Anh định bước qua, nhưng ánh mắt chạm vào người đàn ông ấy… và dừng lại.
Một luồng ký ức ùa về khi anh thấy vết bớt hình giọt nước trên cổ tay phải của người kia.
Vết bớt ấy… 15 năm trước, anh từng nắm lấy mỗi khi được cha dắt qua con đường làng.
Anh run rẩy tiến lại gần, lắp bắp:
“Bác… bác tên là… Trần Văn Phúc… phải không?”
Người đàn ông ngẩng đầu, đôi mắt ngỡ ngàng.
“Cậu… cậu là… Minh đó sao?”
Cả sảnh như lặng đi. Giám đốc Hoàng Minh sững người, rồi quỳ sụp xuống, nước mắt trào ra:
“Cha ơi… 15 năm rồi con mới tìm thấy cha!”
Cô thư ký hoảng hốt, suýt đánh rơi điện thoại.
Hoàng Minh nắm chặt bàn tay chai sạn ấy, giọng nghẹn ngào:
“Ngày đó họ vu oan cha trộm tiền của hợp tác xã, cả làng đuổi cha đi. Con còn nhỏ, chẳng biết làm gì ngoài khóc.
Con đã cố tìm, nhưng họ bảo cha chết rồi…”
Ông Phúc cúi đầu, nước mắt lăn dài trên gò má sạm nắng:
“Cha không dám về… sợ làm ảnh hưởng đến con. Chỉ mong một ngày con thành đạt, cha được nhìn con từ xa là đủ rồi.”
Hoàng Minh ôm chặt lấy cha, nói nghẹn:
“Không, cha phải về nhà với con. Con không để cha chịu khổ thêm phút nào nữa.”
Cô thư ký chỉ biết quỳ gối xin lỗi trong im lặng, run rẩy đến trắng bệch cả mặt.
Ngoài kia, nắng vẫn rát, nhưng trong sảnh tòa nhà hôm ấy, người đàn ông khắc khổ đã tìm lại được mái nhà — nơi ông bị tước mất suốt 15 năm chỉ vì một vết bớt và một niềm tin không bao giờ tắt.
