Chiều tối, bầu trời Sài Gòn đổ mưa như trút nước. Điện thoại của ông Hòa đổ chuông liên tục. Một giọng cảnh sát vang lên lạnh lẽo qua đầu dây:
“Chúng tôi rất tiếc, có một cô gái bị tai nạn nghiêm trọng. Chúng tôi tìm thấy giấy tờ tùy thân – có vẻ là con gái ông. Xin ông đến nhận dạng thi thể.”
Ông Hòa chết lặng. Tay run rẩy, ông bắt taxi đến nhà xác thành phố, trái tim đập thình thịch, từng nhịp như dội vào màng óc. Cô con gái duy nhất – Vy – mới đi làm xa được 2 tháng. Sáng nay còn gọi điện về khoe lương đầu tiên.
Căn phòng lạnh toát mùi formalin, ánh đèn huỳnh quang nhợt nhạt. Một chiếc băng ca đẩy ra, trên phủ tấm khăn trắng.
“Xin ông chuẩn bị tinh thần…” – nhân viên pháp y nói nhỏ.
Ông Hòa nuốt nước bọt. Hai tay run rẩy nắm lấy mép khăn. Khi chiếc khăn vừa được lật lên…
“KHÔNGGGGGGGGGG!!!!!!!”
Ông Hòa rú lên một tiếng thảm thiết. Tiếng hét vang dội cả dãy phòng xác. Ông quăng ngược người ra sau, bật ngã xuống sàn và vùng dậy bỏ chạy như kẻ điên. Không ai kịp giữ lại. Cảnh sát còn chưa kịp hỏi gì, ông đã biến mất trong cơn mưa tầm tã ngoài kia.
Suốt 3 ngày sau, căn nhà ông Hòa đóng cửa im ỉm. Hàng xóm cho rằng ông suy sụp vì cú sốc mất con. Nhưng rồi đến ngày thứ ba, tin tức nổ ra như bom tấn:
“Người đàn ông mất tích sau khi nhận dạng thi thể – được phát hiện đã treo cổ tự tử tại tầng áp mái nhà mình. Trên tường có vẽ những hình vẽ kỳ lạ và những dòng chữ máu: ‘Không phải con tôi! Không phải Vy!’”
Cảnh sát điều tra. Thi thể cô gái trong nhà xác được kiểm tra lại. Kết quả ADN khớp 95% – nhưng vẫn có điều gì đó không đúng. Và kinh hoàng hơn, camera giám sát khu nhà xác ngày ông Hòa đến – không hề ghi nhận hình ảnh ông rời khỏi đó.
Vậy… người hàng xóm thấy ông về là ai?
Người treo cổ trong nhà… thật sự là ông Hòa?
Và… cô gái dưới tấm khăn ấy… thật sự là ai?