Một người chồng kiếm được 100 triệu mỗi tháng… vậy mà anh ta chỉ đưa cho vợ 100 nghìn mỗi ngày

0
424

Cô tên là Mai. Ngày lấy chồng, Mai từng nghĩ đời mình đã bước sang trang mới. Anh – Quân – là một người đàn ông thành đạt, thu nhập mỗi tháng lên đến cả trăm triệu. Bạn bè, họ hàng ai cũng ghen tị, nói Mai có phúc phần, từ nay sẽ không còn phải lo nghĩ chuyện cơm áo gạo tiền.Quần áo trẻ

Thế nhưng, thực tế lại chẳng như những gì cô tưởng tượng. Ngay từ những tháng đầu sau hôn lễ, Quân chỉ đưa cho cô đúng một trăm nghìn mỗi ngày – vừa tròn ba mươi ngày thì thành ba triệu. Mai đã sốc. Cô nghĩ, có thể anh đang thử thách hay đùa giỡn. Nhưng tháng này qua tháng khác, năm này nối năm kia, mọi thứ vẫn lặp lại. Anh đi làm, thu nhập khủng, nhưng khi trở về nhà, chỉ rút từ ví ra một tờ xanh đưa cho vợ, lạnh lùng nói:

– Đây, tiền chi tiêu hôm nay.

Mai không dám phản ứng nhiều. Ban đầu cô còn thử dò hỏi, nhắc khéo rằng chi phí sinh hoạt, tiền học cho con, tiền điện nước đâu thể đủ. Nhưng đáp lại chỉ là cái chau mày khó chịu của Quân, thậm chí có lần anh còn gắt:

– Cô tiêu gì mà lắm thế? Nhà có thiếu thốn gì đâu!

Từ đó, Mai lặng lẽ chịu đựng. Ba triệu một tháng – con số quá ít ỏi so với mức sống ở thành phố. Cô phải chắt bóp từng đồng, nhiều khi lén vay mượn chị gái, rồi lại cắn răng trả dần.

Cái nhục lớn nhất với Mai không phải vì thiếu tiền, mà là cảm giác bị khinh rẻ. Người ngoài nhìn vào, thấy chồng cô giàu có, bảnh bao, lại đi xe hơi đắt tiền. Nhưng trong căn bếp nhỏ, cô phải tính toán từng mớ rau, từng cân gạo. Càng cay đắng hơn, trong lòng Mai dấy lên một mối nghi ngờ: Anh giữ hết tiền để nuôi người đàn bà khác.

Suốt năm năm, những đêm nằm bên cạnh chồng, Mai khóc thầm. Mỗi khi anh về muộn, điện thoại luôn để chế độ im lặng, tim cô lại nhói lên. Có lần, cô đã toan lén xem điện thoại của anh, nhưng Quân giữ khư khư, chưa bao giờ để hớ hênh.

Đỉnh điểm của sự phẫn nộ là khi con trai đòi đi học thêm tiếng Anh, Mai không xoay đâu ra nổi số tiền đóng học phí. Cô ngửa tay xin chồng, nhưng Quân vẫn chỉ đưa ra một tờ một trăm nghìn, kèm câu nói cộc lốc:

– Ngày nào cũng vậy, đừng đòi hỏi thêm.

Lúc ấy, trong lòng Mai, tình yêu gần như đã chết. Chỉ còn sự căm hận và nghi ngờ, rằng anh ta thật sự phản bội.

Rồi một buổi sáng định mệnh, khi Mai còn đang dọn dẹp nhà cửa, tin dữ ập đến: Quân gặp tai nạn xe hơi trên đường đi công tác, tử vong ngay tại chỗ. Cả thế giới của Mai sụp đổ – nhưng không phải vì mất chồng, mà vì cảm giác cay nghiệt: “Anh đi rồi, vậy tiền bạc, tài sản kia sẽ trôi về đâu? Và sự thật đằng sau những năm tháng tôi bị hành hạ tinh thần rốt cuộc là gì?”

Vài ngày sau tang lễ, Mai lặng lẽ mở két sắt mà Quân để lại. Và chính khoảnh khắc đó, mọi bí mật dồn nén năm năm trời đồng loạt ùa về, khiến cô chết lặng…

Chiếc két sắt đặt trong góc phòng làm việc của Quân lạnh lẽo và nặng nề. Mai run rẩy xoay chìa khóa, lòng đầy hồi hộp xen lẫn oán hờn. Cô nghĩ mình sẽ tìm thấy giấy tờ nhà đất, sổ tiết kiệm, hay những phong thư tình ái gửi cho “người đàn bà bí mật” nào đó.

Nhưng khi cánh cửa két mở ra, thứ đầu tiên đập vào mắt cô không phải vàng bạc hay trang sức, mà là… những tập phong bì ngay ngắn ghi tên “Học bổng trẻ mồ côi A”, “Quỹ hỗ trợ bệnh nhân nghèo B”, “Xây cầu nông thôn C”. Bên cạnh đó là cả một chồng giấy xác nhận đóng góp từ thiện, có dấu đỏ của nhiều tổ chức.

Mai sững sờ. Cô vội vàng lật từng xấp phong bì, từng giấy biên nhận. Số tiền Quân quyên góp không hề nhỏ – hàng chục, thậm chí hàng trăm triệu mỗi tháng. Mỗi dòng chữ ghi rõ: “Ủng hộ học sinh miền núi”, “Đóng góp xây nhà tình thương”, “Hỗ trợ viện phí cho bệnh nhân ung thư”.

Trái tim Mai nhói lên. Cô nhớ lại những ngày tháng bản thân dằn vặt, nghi ngờ chồng ngoại tình, chồng keo kiệt với vợ con. Hóa ra, số tiền ấy không mất đi vô nghĩa, cũng không hề chảy vào vòng tay người đàn bà nào khác, mà đang âm thầm trở thành nguồn sống cho bao phận người khốn khó.