Mẹ vợ cứ cuối tuần là lại mời con rể tới ăn cơm rồi gọi vào phòng làm gì không ai biết, 3 tháng sau thông báo có bầu khiến cả nhà khó hiểu

0
790

Từ ngày Khánh cưới Vy, cuối tuần nào mẹ vợ cũng mời cậu về ăn cơm.

Ban đầu, Vy thấy vui. Ai lại chẳng muốn mẹ quý chồng mình. Mẹ Vy lại nổi tiếng khó tính, trước kia gặp bạn trai của cô toàn hờ hững, ấy vậy mà với Khánh thì khác: vừa thấy đã gọi “con”, vừa cưới xong đã dặn “thứ Bảy nhớ về ăn với mẹ.”

Bữa cơm nào cũng có món Khánh thích. Canh chua cá lóc dầm tay, gỏi gà xé phay cay nồng. Ăn xong, mẹ vợ gọi Khánh vào phòng riêng. “Có chút chuyện riêng với con rể,” bà bảo.

Chuyện riêng gì thì không ai biết. Khánh không kể, Vy cũng không hỏi. Cô nghĩ chắc là chuyện đầu tư, mẹ cô làm môi giới bất động sản mười mấy năm, mối quan hệ nhiều như rễ tre.

Nhưng rồi tuần nào cũng như tuần nào. Ăn xong, Khánh lại vào phòng với mẹ vợ. Có hôm gần một tiếng mới ra, mặt hơi tái, môi khô. Vy hỏi thì anh chỉ cười nhạt: “Nói chuyện vặt thôi.”

Đến tháng thứ ba, mẹ Vy tuyên bố: “Mẹ có bầu.”

Cả nhà chết lặng. Bà đã 47 tuổi, đơn thân gần chục năm nay. Không người yêu, không quan hệ. Tin đó như một cú tát vào sự bình lặng bấy lâu. Vy không dám hỏi, Khánh thì tím mặt.

Người duy nhất bình thản là bà.

“Chuyện ngoài ý muốn, nhưng mẹ quyết giữ. Có duyên thì mẹ sinh, không thì thôi.”

Sau hôm đó, Vy bắt đầu để ý Khánh hơn.

Cô nhận ra chồng mình lảng tránh ánh mắt mẹ vợ, mỗi cuối tuần đều viện cớ mệt để không về. Có lần, trong cơn mơ, Khánh ú ớ gọi: “Đừng nữa… con xin…”

Vy bắt đầu nghi ngờ.

Một tối, Vy lén xem điện thoại của chồng.

Không có gì rõ ràng. Chỉ một tin nhắn đã xoá sót, còn nằm trong “Thùng rác”:
“Đừng trốn nữa. Nếu con không chịu nhận, mẹ sẽ nói ra hết.”

Vy nôn thốc nôn tháo vào sáng hôm sau.

Cô thuê người theo dõi mẹ. Ba ngày sau, có ảnh chụp mẹ cô đi ra từ phòng khám sản phụ. Trên tay là một tờ siêu âm. Thai được gần 12 tuần – trùng khớp hoàn hảo với thời điểm bắt đầu những lần Khánh bị gọi vào phòng riêng.

Vy không còn ngủ được.

Cô nhìn chồng như nhìn một người xa lạ. Kẻ đã lên giường với mẹ cô? Hay là nạn nhân của một trò gì đó còn tối tăm hơn?

Cô cầm điện thoại, gọi cho mẹ.

“Mẹ… cái thai là của ai?”
“Chuyện đó, sau này con sẽ hiểu.”
“Không, con cần biết bây giờ.”
“Nếu mẹ nói không phải của Khánh, con tin không?”

Vy im lặng.

Không. Cô không tin. Cô cũng không muốn tin.

Tối đó, Khánh về rất muộn. Anh ngồi phịch xuống ghế, mắt đỏ hoe.

“Anh có chuyện muốn nói.”

Vy gật.

“Ba em không chết như mọi người nghĩ.”

Tim Vy giật thót.

“Ngày đó, ông không mất vì tai nạn. Là mẹ em dựng lên. Thật ra… ông ấy bị tâm thần phân liệt. Suốt năm năm, ông bị nhốt trong viện, không ai biết.”

“Rồi sao?”

“Sau khi ra viện, ông sống ở nước ngoài. Anh từng gặp ông ấy. Chính ông nhờ anh về nước, tiếp cận mẹ em. Để… tìm ra sự thật.”

Vy chết lặng.

“Vậy cái thai…”

“Không phải của anh. Mẹ em đang mang thai nhờ thụ tinh nhân tạo. Mẫu tinh trùng là của ba em.”

Căn phòng lạnh đi như có gió rít.

Mấy tháng sau, bà sinh một bé trai. Khánh và Vy ly thân. Tin đồn lan khắp khu phố: con rể ngủ với mẹ vợ, cái thai loạn luân, gia đình tai tiếng.

Chỉ có người trong cuộc mới biết: cái thai ấy… là kết quả của một cuộc chuộc lỗi.

Bà từng bỏ chồng trong lúc ông bệnh nặng. Bây giờ, bà sinh đứa trẻ ấy như một cách… trả nợ.

Còn Khánh – người đứng giữa cả hai thế hệ đàn bà – cuối cùng cũng hiểu: có những bí mật, không nói ra mới là cứu rỗi.