Sáng hôm ấy, bầu trời xám xịt như phản chiếu tâm trạng của chị Hồng – một người mẹ đơn thân gần 30 tuổi, gương mặt thanh tú nhưng ánh mắt lại ánh lên sự mỏi mệt sau nhiều năm gồng gánh nuôi con nhỏ một mình. Chị bước vào sảnh tòa nhà lớn của một tập đoàn công nghệ danh tiếng, tay dắt theo cậu con trai nhỏ tên Bi, mới 8 tuổi.
Chị không tìm được ai trông con vì bà ngoại đột ngột nhập viện. Đắn đo mãi, chị đành đưa Bi đi cùng, dặn con ngồi ngoan ở phòng chờ. Chị mặc bộ đồ công sở đã cũ nhưng phẳng phiu, hồ sơ kẹp chặt trong tay, lòng đầy hy vọng. Sau bao năm làm tự do, nay chị quyết định xin vào làm chính thức để có sự ổn định lo cho con.
Tuy nhiên, ngay khi vừa bước vào thang máy cùng con, một cô nhân viên trẻ nhìn chị từ đầu đến chân rồi nhíu mày nói nhỏ với đồng nghiệp:
– Dắt con đi phỏng vấn? Cũng đủ hiểu chuyên nghiệp đến mức nào rồi.
Chị Hồng nghe rõ từng lời nhưng cố nén lòng, chỉ mỉm cười nhẹ với Bi rồi bước vào phòng chờ.
Cuộc phỏng vấn bắt đầu. Hội đồng tuyển dụng gồm ba người, gương mặt ai cũng nghiêm nghị. Một người đàn ông lớn tuổi nhìn chị hỏi:
– Cô có biết chúng tôi là công ty công nghệ hàng đầu không? Việc cô mang con theo có khiến cô phân tâm khi làm việc không?
Chị Hồng vẫn giữ bình tĩnh, trả lời:
– Tôi biết trách nhiệm khi đi làm là thế nào. Nhưng hôm nay là tình huống bất khả kháng. Dù làm mẹ đơn thân, tôi chưa từng để con ảnh hưởng đến công việc. Ngược lại, chính con là động lực để tôi cố gắng không ngừng.
Phía bên kia, một nữ trưởng phòng nhân sự chau mày:
– Nếu trường hợp khẩn cấp mà cũng không sắp xếp được người trông con, liệu cô có đảm bảo không bị sao lãng khi đang chạy dự án gấp?
Chị Hồng nuốt khan, không thể phản bác nhiều. Chị hiểu, cơ hội đang trôi tuột khỏi tay vì ánh nhìn định kiến.
Bất ngờ, từ phòng chờ bên ngoài, tiếng chuông báo động vang lên.
“ALERT! ALERT!”
Hệ thống điện toàn bộ tòa nhà nhấp nháy, màn hình bảo mật chuyển sang chế độ khẩn. Mọi người hoảng hốt. Một kỹ sư IT vội vã chạy vào:
– Có ai đó đang xâm nhập hệ thống nội bộ! Dữ liệu máy chủ đang bị dò quét!
Trong lúc mọi người rối loạn, cậu bé Bi từ bên ngoài chạy đến, thở hổn hển:
– Cháu xin lỗi vì đã động vào máy tính ạ… nhưng cháu thấy phần mềm phòng thủ bị lỗi nên… nên cháu viết lại một đoạn mã vá lỗi. Hình như cháu làm sai gì đó nên hệ thống báo động…
Cả căn phòng lặng đi.
Người đàn ông lớn tuổi – chính là Giám đốc kỹ thuật – mở to mắt, vội kiểm tra lại hệ thống. Một lúc sau, ông quay sang nhìn Bi, kinh ngạc:
– Thằng bé đã thực sự vá đúng lỗ hổng bảo mật mà chúng tôi đang đau đầu suốt mấy tuần qua. Và đoạn mã đó… không sai, chỉ là nó kích hoạt cảnh báo nội bộ vì vượt quyền truy cập.
Ông nhìn sang chị Hồng, giọng không giấu nổi sự khâm phục:
– Cậu bé này… học ở đâu vậy?
Chị Hồng lúng túng:
– Dạ… thằng bé tự học ở nhà, thỉnh thoảng tôi cho cháu xem mấy bài học lập trình sơ cấp. Nó rất mê máy tính từ bé.
Không khí trong phòng thay đổi hoàn toàn. Người nữ trưởng phòng, ban nãy còn lạnh lùng, giờ đã mỉm cười ngượng ngùng:
– Có lẽ chúng tôi đã đánh giá sai về chị…
Chính Giám đốc kỹ thuật bước ra, cúi đầu nhẹ trước hai mẹ con:
– Cảm ơn cháu Bi, nhờ cháu mà chúng ta phát hiện được lỗi hệ thống nghiêm trọng. Còn chị Hồng… nếu chị đồng ý, tôi muốn mời chị vào làm ngay với tư cách trưởng nhóm xử lý dữ liệu, và… nếu được, có thể để tôi gặp cháu Bi nhiều hơn, công ty sẽ hỗ trợ học bổng công nghệ cho cháu từ bây giờ.
Chị Hồng sững sờ, không nói được gì. Bao năm chịu đựng ánh mắt nghi ngờ, hôm nay chính con trai chị – cậu bé bị người ta coi là gánh nặng – lại trở thành người khiến cả tập đoàn cúi đầu cảm ơn.
Trên đường về, Bi líu lo hỏi mẹ:
– Mẹ ơi, con có gây rắc rối không?
Chị ôm con vào lòng, nước mắt lăn dài:
– Không đâu con. Con chính là điều tuyệt vời nhất mẹ từng có. Nhờ con mà hôm nay mẹ ngẩng cao đầu được.
Chiều hôm đó, khi trời bắt đầu hửng nắng, một bà mẹ đơn thân và cậu con trai nhỏ bước ra khỏi tòa nhà sang trọng với gương mặt rạng rỡ. Họ chẳng cần chứng minh gì nữa, vì lòng tin, tình yêu thương và một chút dũng cảm đã đủ để viết lại cả một chương đời.