Mẹ chồng đón cô b//ồđang b/ầu 8 tháng của chồng về h/ầu h/ạ, vợ ph/á lên cười rồi nói một câu, tất cả tái mặt…
Lan kết hôn với Minh được gần ba năm. Cuộc sống vợ chồng ban đầu êm đềm, nhưng từ khi Lan mang thai, Minh bắt đầu thay đổi. Anh về nhà muộn hơn, hay viện cớ công việc bận rộn, thậm chí có những đêm chẳng về. Lan nghi ngờ nhưng cố nín nhịn vì không muốn gia đình xào xáo khi con chưa chào đời.
Ở tháng thứ bảy của thai kỳ, Lan tình cờ thấy tin nhắn ngọt ngào giữa Minh và một cô gái tên Trâm. Điều khiến cô sững sờ là dòng tin của Minh: “Anh sẽ sớm đưa em về nhà, mẹ anh cũng quý em lắm.” Lan biết mối quan hệ này không chỉ dừng ở những tin nhắn.
Một buổi chiều mưa, Lan về nhà sớm hơn thường lệ. Cảnh tượng trước mắt khiến tim cô thắt lại: mẹ chồng đang tất bật dọn dẹp phòng khách, còn Minh thì xách vali vào nhà. Theo sau anh là Trâm – bụng đã nhô cao, chắc phải bảy tám tháng. Mẹ chồng hớn hở giới thiệu:
– Lan này, đây là Trâm, em… à, bạn của Minh. Nó đang mang bầu, tội nghiệp lắm, nhà thì không ai chăm, mẹ bảo nó về đây ở, tiện hầu hạ con lúc con sinh.
Lan đứng lặng, tay ôm bụng. Mọi sự đã quá rõ ràng. Minh không dám nhìn thẳng vào mắt cô, còn Trâm thì cố giữ vẻ lễ phép. Mẹ chồng vẫn vô tư nói tiếp:
– Mẹ biết con sắp sinh, sẽ mệt mỏi nhiều, có Trâm ở đây đỡ đần. Cũng là phúc cho cả nhà.
Lan bất giác bật cười. Tiếng cười vang lên giữa căn phòng im phăng phắc, khiến ai cũng ngỡ ngàng. Mẹ chồng cau mày:
– Con cười cái gì?
Lan nhìn thẳng vào từng người, giọng bình thản nhưng lạnh lùng:
– Con cười vì không ngờ, khi bụng con đang mang cháu ruột của mẹ, thì mẹ lại đón bồ của chồng – cũng đang bầu – về “hầu hạ”. Hai đứa trẻ này, không biết sau này gọi nhau là gì cho đúng: anh em, hay… đồng cảnh ngộ?
Mặt mẹ chồng biến sắc, Trâm cúi gằm, Minh lắp bắp định nói gì đó nhưng không thành lời. Lan tiếp tục:
– Con không cần ai hầu hạ. Từ mai, mẹ và chồng con cứ thoải mái sống với “gia đình mới” này. Con sẽ dọn đi, và yên tâm, con sẽ để pháp luật phân xử chuyện quyền lợi, con cái.
Nói xong, Lan quay vào phòng, đóng cửa lại. Cả đêm hôm đó, không ai dám gõ cửa. Sáng hôm sau, Lan thu dọn đồ, gọi taxi rồi đi thẳng về nhà bố mẹ đẻ.
Tin Lan bỏ về nhanh chóng lan ra họ hàng. Ai cũng bất bình, gọi điện trách móc mẹ chồng và Minh. Còn Trâm, chỉ ở được vài ngày thì tự bỏ đi vì chịu không nổi áp lực từ mọi người. Minh tìm đến Lan xin lỗi, cầu xin cô quay lại, nhưng đáp lại chỉ là nụ cười nhạt:
– Anh và mẹ đã lựa chọn. Còn em, em chọn con mình.
Ba tháng sau, Lan sinh bé trai kháu khỉnh. Cô trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, tự lo cho con mà không cần trông chờ vào ai. Câu chuyện năm ấy vẫn được nhắc lại như một bài học về lòng tự trọng và sự tỉnh táo của người phụ nữ.