Mẹ chồng đọc 4 gia quy trong ngày cưới, con dâu lập tức tháo nhẫn rồi tuyên bố: “Không cưới xin gì nữa, tôi tuyên bố h/uỷ hô//n…”
Ngày cưới đáng lẽ phải là ngày hạnh phúc nhất trong đời người con gái. Nhưng với tôi – Ngọc – thì đó lại là ngày tôi phải đưa ra một quyết định khiến mọi người sửng sốt, còn bản thân thì vừa đau lòng, vừa nhẹ nhõm.
Tôi và Minh yêu nhau hơn 2 năm. Anh là một người đàn ông hiền lành, ít nói nhưng sống rất tử tế. Chúng tôi quen nhau khi cùng tham gia một dự án thiện nguyện. Những ngày mưa nắng rong ruổi trên vùng cao đã khiến hai tâm hồn gần lại. Tôi cảm nhận được ở Minh một sự chân thành và yên bình mà tôi luôn tìm kiếm. Khi anh ngỏ lời cầu hôn, tôi đã không chần chừ.
Gia đình tôi thuộc tầng lớp trung lưu, còn nhà Minh thì khá giả hơn. Mẹ anh – bác Hoa – là người phụ nữ sắc sảo, giỏi kinh doanh và khá… truyền thống. Ngay từ lần đầu gặp, tôi đã cảm nhận được sự soi xét trong ánh mắt bác. Bác không nói nhiều, nhưng mỗi câu đều đậm mùi kiểm soát: “Làm dâu nhà bác là phải biết nhún nhường”, “Phụ nữ mà giỏi quá là khó giữ được chồng đấy”, “Về nhà bác rồi thì phải học cách sống như mẹ ngày xưa”…
Tôi cứ nghĩ, rồi thời gian sẽ giúp chúng tôi hiểu nhau hơn. Nhưng tôi đã nhầm.
Ngày cưới diễn ra trong không gian sang trọng của một khách sạn lớn. Từ ngoài nhìn vào, ai cũng nghĩ tôi là cô dâu hạnh phúc. Nhưng chẳng ai biết rằng trước lễ rước dâu, mẹ chồng tương lai bất ngờ yêu cầu tôi và Minh có mặt trong phòng VIP, nơi bà chuẩn bị một “nghi lễ gia quy” – theo cách bà gọi.
Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu. Trong phòng, chỉ có tôi, Minh, mẹ anh và vài người họ hàng thân cận. Bà nghiêm giọng tuyên bố:
– Trước khi chính thức bước vào nhà họ Lê, con phải lắng nghe và đồng ý 4 điều gia quy. Nếu không thể chấp nhận, thì dừng lại ngay từ bây giờ.
Tôi khựng lại. Minh nắm tay tôi thật chặt như để trấn an. Tôi gật nhẹ đầu, dù lòng bắt đầu bất ổn.
Mẹ anh bắt đầu đọc:
Gia quy thứ nhất: Con dâu tuyệt đối không được to tiếng, cãi lời mẹ chồng, kể cả trong những chuyện riêng tư vợ chồng.
Gia quy thứ hai: Lương bổng, thu nhập cá nhân phải được kê khai minh bạch và chuyển về tài khoản gia đình quản lý. Con dâu không được giữ tiền riêng.
Gia quy thứ ba: Con dâu không được tự ý quyết định sinh hoạt, du lịch, hay các mối quan hệ bên ngoài nếu chưa được sự đồng thuận của gia đình.
Gia quy thứ tư: Nếu sau một năm chưa sinh được cháu trai nối dõi, gia đình sẽ có quyền bàn đến phương án… tìm người “phụ trợ”.
Tôi sững sờ.
Tôi không thể tin nổi những lời vừa nghe. Trong đầu tôi như có một tiếng sét vang lên. Tôi nhìn Minh, chờ một lời phản đối từ anh – chỉ một câu thôi, rằng “mẹ à, chuyện này quá đáng” – nhưng anh vẫn im lặng, ánh mắt lảng tránh, mồ hôi rịn trên trán.
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn trên tay, đặt lên bàn.
– Con xin lỗi. Nhưng nếu đây là điều kiện để làm dâu nhà bác, thì con không thể.
Không khí trong phòng như đông cứng lại. Mẹ anh trợn mắt, gằn giọng:
– Cô đang làm gì vậy? Cái gì mà “không thể”?
Tôi vẫn bình tĩnh, dù tim đập loạn trong lồng ngực.
– Con đến đây để làm vợ của Minh, để cùng xây dựng một mái ấm dựa trên tình yêu và sự tôn trọng. Nhưng nếu phải sống như một người bị kiểm soát, thì con thà rời đi. Con xin tuyên bố: không cưới xin gì nữa. Con huỷ hôn.
Mọi người ồ lên, có người hoảng hốt, người thì thì thầm to nhỏ. Còn tôi, quay người bước thẳng ra khỏi phòng, tay run nhưng lòng nhẹ nhõm đến lạ. Chưa bao giờ tôi thấy mình mạnh mẽ đến vậy.
Hôn lễ hôm đó… bị huỷ bỏ. Báo chí không đưa tin, nhưng trong lòng tôi, đó là một bản tin lớn: “Ngọc – cô dâu không chịu cúi đầu trước những điều kiện bất công – đã chọn con đường tự do.”
Ba tháng sau, Minh tìm gặp tôi. Anh nói xin lỗi. Rằng anh biết mẹ sai, nhưng không đủ dũng khí để chống lại bà. Rằng anh vẫn còn yêu tôi. Tôi chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:
– Em cũng từng yêu anh. Nhưng em yêu chính mình hơn. Và em biết, nếu ngày hôm đó em im lặng, thì cả cuộc đời em sẽ phải sống trong im lặng.