Mẹ chồng 50 tuổi vẫn ha//m tr/ai t/rẻ, cưới xong một tuần không ra khỏi phòng, tôi xô//ng vào để rồi sh//ock nặ/ng khi thấy…
Tôi lấy chồng được gần ba năm. Chồng tôi là con trai duy nhất, nên sau khi cưới, vợ chồng tôi sống cùng mẹ anh trong căn nhà ba tầng ở ngoại ô thành phố. Mẹ chồng tôi năm nay vừa tròn 50 tuổi – cái tuổi đáng lẽ nên an nhàn, sống vui vầy bên con cháu. Thế nhưng, bà lại khiến cả nhà luôn trong trạng thái “đi trên dây” bởi tính khí trẻ con và… trái khoáy đến lạ kỳ.
Bà rất quan tâm đến vẻ ngoài. Ngày nào cũng dành cả tiếng đồng hồ trang điểm, đắp mặt nạ, dưỡng da. Mỗi khi ra ngoài, dù chỉ đi chợ đầu ngõ, bà cũng phải mặc váy, xịt nước hoa, đội tóc giả uốn xoăn và đi giày cao gót. Tôi từng nghĩ có lẽ vì góa chồng từ sớm, bà muốn giữ gìn hình ảnh, không muốn bản thân già đi trong mắt mọi người. Nhưng rồi mọi thứ thay đổi hoàn toàn khi bà tuyên bố… tái hôn.
Người đàn ông bà dẫn về ra mắt chỉ mới 28 tuổi. Anh ta tên Huy, nói năng lễ phép, bề ngoài cũng sáng sủa, nhưng nhìn bằng mắt thường cũng thấy rõ là không có nghề nghiệp ổn định. Chồng tôi phản đối quyết liệt, nhưng bà nổi giận, nói một câu khiến ai nấy đều câm nín: “Tôi đã hy sinh cả đời vì chồng con, giờ tôi muốn sống cho bản thân mình.”
Chưa đầy hai tuần sau, bà tổ chức một đám cưới nhỏ. Không mâm cao cỗ đầy, không khách khứa ồn ào. Chỉ có vài người bạn của bà và một số họ hàng bên ngoại. Chồng tôi, dù tức giận, vẫn ngậm ngùi chấp nhận vì không muốn làm căng mọi chuyện. Còn tôi, từ ngày bà cưới, tôi thấy trong lòng có điều gì đó bất an khó gọi tên.
Sau đám cưới, mẹ chồng và “chú Huy” dọn vào ở luôn trong phòng bà. Lạ lùng thay, suốt một tuần liền, cả hai không bước chân ra khỏi phòng. Mỗi bữa cơm, tôi đều phải gõ cửa gọi, nhưng chỉ nhận được tiếng đáp vọng ra: “Để đó đi con, lát mẹ ăn sau.”
Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng. Ban đầu tôi nghĩ bà ngại, không muốn ra ngoài vì sợ điều tiếng. Nhưng đến ngày thứ tám, khi cả nhà sắp hết đồ ăn, và phòng bà vẫn đóng kín mít, tôi quyết định xông vào xem chuyện gì đang xảy ra.
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết đứng.
Căn phòng tối om, rèm kéo kín. Không khí ngột ngạt, bốc mùi ẩm mốc như lâu ngày không mở cửa. Trên giường, mẹ chồng tôi đang nằm mê man, mặt tái nhợt, hai mắt trũng sâu, miệng khô khốc. Còn anh Huy – người chồng trẻ – thì không có mặt trong phòng.
Tôi hét lên gọi chồng. Cả hai vội vàng đưa mẹ đến bệnh viện. Kết quả xét nghiệm cho thấy bà bị kiệt sức, mất nước nghiêm trọng và suy nhược cơ thể. Bác sĩ còn nói thêm: “Người nhà nên để ý hơn. Bệnh nhân không ăn uống gì suốt nhiều ngày, rất nguy hiểm.”
Còn Huy thì sao?
Anh ta biến mất không một dấu vết.
Chồng tôi run rẩy cầm điện thoại mẹ, xem lại các giao dịch ngân hàng. Tài khoản tiết kiệm gần 800 triệu đồng đã bị rút sạch chỉ trong ba ngày sau đám cưới. Cả số vàng cưới mà bà vẫn cất riêng trong tủ sắt cũng không còn.
Mẹ chồng tôi tỉnh lại sau hai ngày cấp cứu. Bà không nói gì, chỉ im lặng nhìn trân trân lên trần nhà. Đôi mắt từng kiêu hãnh, từng tự tin son phấn ấy giờ chỉ còn sự trống rỗng và hối hận. Tôi nắm tay bà, nhẹ nhàng hỏi: “Sao mẹ lại để anh ta lấy hết tiền rồi bỏ đi?”
Bà khẽ mím môi, nước mắt lăn dài: “Mẹ biết chứ… Mẹ biết nó không yêu mẹ. Nhưng mẹ cứ nghĩ, chỉ cần mình yêu đủ nhiều, quan tâm đủ nhiều… nó sẽ không nỡ lừa mình như thế.”
Tôi nghẹn lời. Không ai trách bà, nhưng nỗi đau ấy… không ai gánh thay được.
Từ ngày đó, mẹ chồng tôi thay đổi hẳn. Bà không còn tô son điểm phấn, không còn say sưa chụp ảnh selfie hay đắm đuối nghe nhạc tình. Bà lặng lẽ hơn, chậm rãi hơn, và bắt đầu dành nhiều thời gian bên cháu nội. Có lần tôi thấy bà lén lau nước mắt khi nghe cháu gọi: “Bà ơi, kể chuyện cho con nghe đi.”
Câu chuyện của mẹ chồng tôi là một lời nhắc nhở thấm thía: tình yêu không có tuổi, nhưng niềm tin đặt sai người có thể khiến người ta trả giá bằng cả niềm kiêu hãnh và sức khỏe. Cái giá ấy, đôi khi không phải tiền bạc, mà là những năm tháng còn lại trong đời… phải sống trong hối hận.