M/ất 500 triệu ti/ền th/ách cưới để cưới cô vợ có 2 bằng đại học, đêm tâ//n h//ôn tôi kh//iếp v//ía, vội chìa đơn l/y hô/n khi thấy…
Tôi tên Quân, 33 tuổi, làm kỹ sư công trình. Tôi không phải đại gia, nhưng nhờ chăm chỉ làm việc ở các dự án nước ngoài mà tích góp được một khoản kha khá. Đến tuổi lập gia đình, tôi được mai mối với Lan – một cô gái quê học giỏi, có hai bằng đại học loại giỏi, làm nhân viên văn phòng cho một công ty liên doanh.
Ngay từ lần đầu gặp, tôi đã ấn tượng. Cô ấy ăn nói khéo léo, cư xử đúng mực, lại có hiểu biết rộng. Tôi nghĩ, có được người vợ như vậy thì đúng là “hổ mọc thêm cánh”. Dù biết gia đình Lan có chút khó tính và đề cao chuyện môn đăng hộ đối, tôi vẫn quyết tâm theo đuổi.
Và rồi, đến lúc bàn chuyện cưới xin, bố mẹ Lan thẳng thắn: “Con gái tôi học hành đàng hoàng, không thể gả đi như mớ rau ngoài chợ. Thách cưới 500 triệu, không bớt một đồng”.
Lúc ấy tôi choáng. Nhưng rồi nghĩ, mình lấy vợ cả đời chỉ một lần, chẳng lẽ lại tiếc? Hơn nữa, Lan cũng hứa sau khi cưới sẽ cùng tôi san sẻ mọi gánh nặng, vậy thì hy sinh chút tài chính ban đầu cũng đáng.
Đám cưới diễn ra linh đình. Ai cũng trầm trồ ngưỡng mộ: cô dâu xinh đẹp, chú rể phong độ, gia đình hai bên môn đăng hộ đối. Chỉ có tôi là thấy tim mình nặng trĩu… vì tài khoản vừa vơi đi một nửa.
Đêm tân hôn, tôi hồi hộp mở cửa phòng. Trong đầu là viễn cảnh ngọt ngào sau bao tháng chờ đợi. Nhưng trái với mong đợi, Lan ngồi im trên giường, mặt lạnh như băng, ánh mắt đầy cảnh giác.
Tôi nhẹ nhàng lại gần thì cô ấy đẩy ra, gắt lên:
– Anh làm gì đấy? Tôi không thích bị đụng vào!
Tôi chết sững. Tưởng cô ấy chỉ đùa, tôi cười gượng:
– Mình là vợ chồng rồi mà, em còn ngại gì?
Cô ấy đứng dậy, khoanh tay:
– Lấy nhau là vì hình thức. Tôi chấp nhận cưới để làm yên lòng bố mẹ. Nhưng tôi có quy tắc riêng, anh đừng mong đụng chạm.
Tôi như bị tạt gáo nước lạnh giữa đêm đông. Gặng hỏi mãi, Lan mới nói thật rằng: cô ấy không có cảm xúc với đàn ông. Từ lâu đã nghi ngờ xu hướng giới tính của mình, nhưng vì áp lực gia đình, vẫn phải chấp nhận lấy chồng.
– Anh là người tử tế, nên tôi mới đồng ý cưới. Nhưng tôi không thể trao cho anh điều mà một người chồng đáng được nhận. Xin lỗi anh!
Tôi im lặng, tim như vỡ vụn. Cả đêm tôi ngồi ở ban công, đầu óc quay cuồng. Tôi không trách Lan vì giới tính hay lựa chọn của cô ấy. Tôi chỉ thấy mình như một kẻ ngốc, bỏ ra nửa tỷ đồng, đặt cược cả tương lai cho một cuộc hôn nhân không tình yêu, không hy vọng.
Sáng hôm sau, tôi đưa cô ấy tờ giấy. Không phải đơn từ gì to tát, chỉ là một lời đề nghị:
– Mình ra tòa nhé. Em không nợ anh gì, cũng không cần trả lại tiền. Chỉ mong em sống thật với chính mình. Và đừng ràng buộc ai thêm nữa.
Lan cầm tờ giấy, đôi mắt đỏ hoe. Cô ấy không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Một tuần sau, chúng tôi chính thức chia tay. Tôi trở về căn hộ cũ, lòng nhẹ hơn nhưng cũng trống rỗng hơn bao giờ hết. Nửa tỷ coi như mất, nhưng tôi nghĩ mình đã mua được một bài học đắt giá: hôn nhân không thể xây bằng bằng cấp, lễ cưới hay số tiền thách cưới. Mà phải được xây trên sự thấu hiểu, trung thực và cảm xúc thật lòng.
Giờ đây, tôi vẫn độc thân. Nhưng nếu có ai hỏi, tôi sẽ nói thật: “Tôi từng mất rất nhiều để hiểu rằng, điều quan trọng nhất không phải là cưới được một người giỏi, mà là cưới được một người thật lòng muốn ở bên mình.”