Lương chồng 8 triệu, tôi 70 triệu, nuôi cả nhà chồng nhưng vẫn bị anh nói: “Đồ bu//ôn b//án chẳng ra gì”, 1 tháng sau tôi khiến anh ta phải h/ối hậ/n…

0
558

Lương chồng 8 triệu, tôi 70 triệu, nuôi cả nhà chồng nhưng vẫn bị anh nói: “Đồ bu//ôn b//án chẳng ra gì”, 1 tháng sau tôi khiến anh ta phải h/ối hậ/n…

Tôi tên Trang, năm nay 32 tuổi, làm trưởng phòng kinh doanh cho một công ty mỹ phẩm, thu nhập trung bình mỗi tháng 70 triệu, chưa kể hoa hồng. Còn chồng tôi, anh Long, nhân viên văn phòng nhỏ, lương tháng 8 triệu. Ngay từ đầu, tôi đã biết sự chênh lệch này, nhưng lúc yêu anh rất ngọt ngào. Anh hay nói: “Em giỏi giang, anh tự hào lắm. Chỉ cần em hạnh phúc là anh vui rồi.”

Nhưng mọi chuyện không hề đẹp như tôi nghĩ. Sau cưới, tôi lo toàn bộ tiền ăn, tiền điện nước, internet, tiền thuốc thang cho bố mẹ chồng, cả tiền học thêm tiếng Anh cho em chồng. Lương anh 8 triệu, anh đưa mẹ anh 3 triệu, giữ lại 5 triệu ăn sáng, cà phê, thuốc lá, và ăn trưa công ty. Một tháng, anh không bỏ ra đồng nào cho tôi.

Tôi vẫn nghĩ: “Thôi kệ, mình kiếm ra tiền, lo cho gia đình anh cũng là tích đức.” Tôi lao đầu vào làm việc, ngày ngủ 4 tiếng, bán thêm hàng online, livestream tư vấn mỹ phẩm tới khuya. Mỗi khi mệt mỏi, tôi chỉ mong anh động viên: “Cố lên vợ nhé, anh thương em.” Nhưng không, anh luôn nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu.

Có lần tôi livestream tới 1 giờ sáng, anh thức dậy đi vệ sinh, ngang qua phòng làm việc thấy tôi vẫn bán hàng. Thay vì khen tôi siêng năng, anh lườm rồi nói:

“Buôn bán kiểu này thì chẳng ra gì. Người ta làm sếp, làm giám đốc, còn em suốt ngày bán hàng như ngoài chợ.”

Tim tôi nhói lên. Tôi cười gượng: “Nhưng em bán kiếm thêm cả chục triệu tháng mà anh. Tiền này để đóng học phí cho bé Thảo (em chồng) đấy.” Anh thở hắt ra, nói giọng lạnh tanh:

“Tiền em kiếm ra thì em lo hết đi. Anh không quan tâm.”

Tôi lặng im, tiếp tục công việc. Mỗi khi gia đình anh có đám giỗ, sinh nhật, mua sắm, mọi người đều nhìn tôi chờ đợi. Bố mẹ chồng cũng dần mặc định: “Có gì thì bảo con Trang.” Mới đầu tôi vui vì được tin tưởng. Sau đó tôi thấy mình như cái ví không đáy.

Một hôm, công ty tôi có chương trình khen thưởng nhân viên xuất sắc. Tôi nhận được chuyến du lịch Singapore 4 ngày 3 đêm. Về khoe chồng, anh xẵng giọng:

“Đi mà hưởng thụ. Đi kiểu đó về lại chảnh.”

Tôi nuốt nước mắt, hủy chuyến đi, lao vào làm. Tôi mua xe hơi, đứng tên anh vì nghĩ anh đi làm cho đỡ mưa nắng. Vậy mà anh vẫn nói với mẹ chồng:

“Nó buôn bán mấy thứ lặt vặt, có gì mà giỏi.”

Ngày hôm đó, tôi nghe rõ câu nói ấy khi đi chợ về, đứng ngoài cửa bếp. Tôi lặng người, tay run rẩy. Tôi nuôi cả gia đình này, nhưng với anh, tôi chỉ là “đứa buôn bán vặt vãnh”. Tôi bật khóc, nước mắt chan cả khẩu trang. Tôi nhận ra, tôi không phải vợ, cũng không phải con dâu, mà chỉ là cái cây ATM đặt trong nhà này.

Đêm đó, tôi gói ghém đồ đạc. Lúc tôi xách vali ra cửa, mẹ chồng hỏi:

“Con đi đâu đấy?”

Tôi đáp nhẹ:

“Con về nhà mẹ đẻ vài hôm.”

Anh Long đang nằm trên sofa, bật dậy nói:

“Đi đâu thì đi, đừng có về đây nữa. Anh mệt mỏi lắm rồi.”

Tôi cười, nước mắt chảy dài. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:

“Anh yên tâm, tôi không về nữa.”

Tôi dọn về ở với mẹ ruột. Một tháng sau, tôi nộp đơn ly hôn, để lại căn nhà tôi mua, xe hơi tôi đứng tên anh, và toàn bộ đồ đạc. Tôi chỉ lấy lại chiếc laptop và điện thoại phục vụ công việc.

Ngày ra tòa, anh nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ngạc nhiên, rồi oán trách. Anh nghĩ tôi chỉ hăm dọa, không ngờ tôi dám rời đi thật. Tôi không khóc. Tôi chỉ thấy nhẹ lòng. Ra khỏi tòa, tôi đứng hít một hơi dài, nắng vàng rực rỡ chiếu lên gương mặt tôi. Tôi thấy mình tự do, nhẹ nhõm như con chim sổ lồng.

Hai năm sau, tôi mở công ty phân phối mỹ phẩm của riêng mình. Doanh thu mỗi tháng vài tỷ. Tôi thuê nhân viên livestream, không cần tự bán hàng tới khuya nữa. Một lần, tôi đi gặp khách hàng ở quán cà phê, bất ngờ gặp anh Long. Anh mặc áo bảo vệ, đang lau bàn ghế.

Khi tôi quay đi, anh cúi gằm mặt, né ánh mắt tôi. Tôi thấy anh tiều tụy hơn trước. Trong lòng tôi không có hả hê. Tôi chỉ khẽ lắc đầu, tự nhủ: “Phụ nữ có thể chưa nhiều tiền, nhưng đừng bao giờ để bản thân không có giá trị.”

Tôi trả xong hóa đơn, bước ra xe, nhìn nắng chiều lấp lánh qua tán cây, lòng nhẹ tênh. Cái kết ấy không phải để anh khổ sở, mà là để tôi hiểu, phụ nữ không cần nuôi ai cả. Chỉ cần nuôi chính mình mạnh mẽ, đó mới là hạnh phúc đích thực.