Loay hoay tìm xe trong tầng hầm, tôi g//ục ng//ã khi chứng kiến cảnh giữa chồng mình và cô gái l/ạ, b/í m/ật anh dày công ch//e gi//ấu suốt 3 năm cũng dần được h//é l//ộ…

0
362

Loay hoay tìm xe trong tầng hầm, tôi g//ục ng//ã khi chứng kiến cảnh giữa chồng mình và cô gái l/ạ, b/í m/ật anh dày công ch//e gi//ấu suốt 3 năm cũng dần được h//é l//ộ…

Chiều hôm đó, sau khi tan làm sớm hơn thường lệ, tôi ghé qua trung tâm thương mại để mua vài món đồ cho buổi tiệc kỷ niệm ngày cưới sắp tới. Chúng tôi đã bên nhau gần 6 năm, trong đó có 3 năm chung sống vợ chồng. Tôi vẫn thường nghĩ, mình may mắn khi lấy được người chồng như Minh – điềm đạm, chu đáo và chưa bao giờ khiến tôi phải nghi ngờ hay ghen tuông.

Nhưng mọi thứ bắt đầu thay đổi dạo gần đây. Minh thường xuyên về muộn, có khi ngủ lại công ty với lý do “deadline gấp”. Điện thoại thì cài mật khẩu mới, còn lịch làm việc thì luôn mập mờ. Tôi từng nhiều lần muốn hỏi, nhưng lại sợ mất niềm tin mà cả hai xây dựng bấy lâu nay.

Hôm đó, khi rời trung tâm thương mại, tôi đi xuống tầng hầm gửi xe. Không hiểu sao tôi lại lạc trong mê cung tầng hầm rộng lớn, toàn là những lối đi giống nhau. Điện thoại thì mất sóng, bảng chỉ dẫn thì rối rắm. Tôi cứ loay hoay mãi, càng đi càng thấy lạ, rồi dừng lại trước một chiếc xe quen thuộc – chính là xe của Minh.

Tim tôi bỗng đập mạnh. Anh nói hôm nay đi công tác ở Vũng Tàu cơ mà? Vậy tại sao xe lại ở đây?

Tôi lặng lẽ tiến đến gần, linh cảm chẳng lành trỗi dậy. Xe không khóa. Cửa kính xe hơi hé mở. Khi tôi vừa định quay đi thì bất chợt, từ một góc khuất bên cạnh, tiếng cười đùa khúc khích vang lên. Tôi nép người sau trụ bê tông, tò mò và lo sợ cùng lúc. Và rồi… tôi chết lặng.

Minh đang đứng đó, tay anh đặt nhẹ lên vai một cô gái trẻ, tóc xoăn nhẹ, ăn mặc rất thời thượng. Cô ấy nhìn anh bằng ánh mắt say mê, còn Minh thì… mỉm cười dịu dàng – nụ cười mà tôi đã từng nghĩ chỉ dành cho mình.

“Anh có chắc là cô ấy sẽ không nghi ngờ gì chứ?” – cô gái hỏi, giọng nhỏ nhẹ.

“Yên tâm đi, cô ấy tin anh tuyệt đối. Anh đã che giấu suốt 3 năm rồi, chẳng lẽ giờ lại để lộ sao?”

Tôi cảm giác trời đất quay cuồng. Chân tôi như không còn đứng vững. Ba năm… là thời gian anh bắt đầu thay đổi, là khoảng thời gian tôi âm thầm chờ anh về trong những đêm khuya lạnh, là những lần anh nói “bận họp”, “mệt quá”… và tôi ngu ngốc tin tất cả.

Tôi lùi lại, vô tình làm rơi túi đồ, tiếng động vang lên trong không gian yên tĩnh. Minh và cô gái giật mình quay lại. Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi thấy rõ sự bối rối tột cùng trong mắt anh. Anh định tiến lại gần, nhưng tôi đã quay lưng chạy đi, nước mắt rơi không kiểm soát.

Về đến nhà, tôi gục xuống nền nhà, không còn đủ sức để trách móc hay gào thét. Cả đêm tôi không ngủ. Sáng hôm sau, Minh về. Anh đứng lặng ở cửa, mắt thâm quầng, đôi môi mấp máy nhưng không nói được gì.

Tôi không cần anh phải nói dối thêm nữa. Tôi chỉ hỏi:
– Ba năm qua, là thật sao?

Minh ngồi xuống, gục đầu vào tay:
– Anh xin lỗi… Anh sai rồi. Nhưng không phải như em nghĩ…

Anh kể rằng, cô gái đó tên Linh, là con riêng của Minh với người yêu cũ – một mối tình thời đại học. Khi đó, Minh chưa biết cô ấy có thai. Sau này, khi đứa bé lên 10 tuổi, người cũ bất ngờ liên lạc, báo tin mình sắp qua đời vì bệnh nặng. Minh đã giấu tôi, lén lút chu cấp, chăm sóc Linh – đứa trẻ không có ai thân thích. Nhưng rồi… tình cảm rối ren giữa hai người lại nảy sinh.

– Anh không dám nói với em… Anh sợ mất em. Anh cứ nghĩ chỉ cần giấu đi, mọi thứ sẽ yên ổn…

Tôi cười cay đắng. Hóa ra, sự tử tế, chăm chỉ của chồng tôi suốt 3 năm qua, là để bù đắp cho một phần đời anh muốn che giấu.

Tôi không trách anh vì có một đứa con riêng. Tôi giận vì anh không thành thật, vì anh để tôi sống trong dối lừa, vì đã lấy tình thương làm lý do cho sự phản bội.

Tôi rời nhà vài ngày để suy nghĩ. Trong khoảng lặng ấy, tôi nhận ra, điều khiến tôi đau nhất không phải là chuyện anh có con, mà là sự im lặng và lừa dối. Minh có thể chia sẻ, có thể nói ra mọi thứ – tôi sẵn sàng cảm thông. Nhưng giờ đây, niềm tin đã vỡ, như ly thủy tinh rơi xuống nền đá, không cách nào lành lại như xưa.

Ngày tôi quay về, Minh vẫn đợi tôi nơi cửa nhà. Anh không van xin. Chỉ lặng lẽ đặt một tờ giấy – là đơn ly hôn.

Anh bảo:
– Nếu em tha thứ, anh sẵn lòng làm lại từ đầu. Còn nếu em không thể… anh cũng chấp nhận. Vì anh biết mình đã làm tổn thương người phụ nữ anh yêu nhất.

Tôi đứng lặng rất lâu. Cuối cùng, tôi ký vào giấy. Không phải vì tôi hết yêu, mà vì tôi không còn đủ can đảm để tiếp tục sống trong một cuộc hôn nhân không trọn vẹn.

Bí mật dù giấu kỹ đến đâu rồi cũng có ngày lộ ra. Và lòng người… một khi tổn thương, rất khó lành lại như ban đầu.