Lấy chồng g;ià để trả n;ợ cho bố, đêm tân hôn, ch;oáng v;áng thấy người bước ra từ nhà tắm

0
402

Lấy chồng g;ià để trả n;ợ cho bố, đêm tân hôn, ch;oáng v;áng thấy người bước ra từ nhà tắm, ông là ai …..Trời mưa lất phất. Cánh cổng sắt nhà họ Trần khép hờ, nhưng bên trong, đèn sáng trưng như một buổi tiệc cưới thầm lặng. Không rộn ràng tiếng pháo, không bóng dáng bạn bè thân thiết, cũng chẳng có họ hàng thân thích bên cạnh. Chỉ có tiếng mưa rơi đều đều, và… ánh mắt vô hồn của cô dâu.

Linh 22 tuổi mặc chiếc váy cưới trắng tinh, lặng lẽ ngồi trên giường, hai tay nắm chặt tà váy. Cô đẹp không phải vẻ đẹp lộng lẫy kiêu sa mà là nét trong trẻo, dịu dàng của một thiếu nữ miền quê. Nhưng hôm nay, gương mặt ấy tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe, và đôi môi run rẩy. Người ta bảo cô may mắn khi cưới được ông Trần một đại gia bất động sản ngoài năm mươi, giàu nứt đố đổ vách. Nhưng chỉ cô mới biết, cái giá của cuộc hôn nhân này là gì.

Một tuần trước, cha cô ông Hữu lâm nợ nần chồng chất vì đầu tư thua l/ỗ. Chủ nợ đe dọa s/i/ế/t nhà, đánh người. Linh đã c/ầu x/in khắp nơi, nhưng không ai giúp. Chính lúc ấy, ông Trần xuất hiện như một ân nhân: “Nếu cô đồng ý cưới tôi, toàn bộ số n/ợ của cha cô, tôi xóa sạch.”

Linh không còn lựa chọn. Mẹ đã mất từ sớm. Bố là chỗ dựa duy nhất. Cô cắn răng chấp nhận, ép trái tim mình tan vỡ. Hôn lễ được tổ chức chóng vánh, trong sự lạnh nhạt của họ hàng nhà trai và cái nhìn thương hại của hàng xóm.

Bên ngoài, tiếng dép lọc cọc vang lên. Linh ngẩng đầu. Ông Trần bước vào, thân hình vạm vỡ nhưng chậm chạp, tóc đã muối tiêu, mặt mũi nhăn nheo. Ánh mắt ông nhìn cô như một món hàng vừa được trao tay, khiến Linh r/ùng m/ình.

“Em tắm đi. Anh đợi,” ông ta nói khẽ, rồi cười nh/ếch m/ép, bước vào phòng tắm trước.

Cánh cửa phòng tắm khép lại. Linh th/ở d/ốc. Cô nhìn quanh, muốn bỏ chạy, nhưng chân chẳng nhúc nhích được. Cô đứng dậy, định bước ra khỏi phòng thì nghe tiếng nước ngừng chảy.

Cánh cửa phòng tắm mở ra.

Linh quay đầu lại. Và ngay khoảnh khắc ấy – tim cô như ng/ừng đ/ập

… Người vừa bước ra không phải ông Trần.

Đứng dưới ánh đèn vàng mờ mờ là một chàng trai trẻ, khoảng hai lăm tuổi, tóc còn ướt nước, trên người choàng vội chiếc khăn tắm. Gương mặt anh tuấn, lạ mà quen. Linh chết lặng. Cô chưa từng gặp anh, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm kia, cô cảm thấy một cảm giác kỳ lạ như thể… anh đã dõi theo cô từ lâu.

Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi cất giọng trầm khàn:

– “Em là… vợ mới của ông ta?”

Linh lùi lại, giọng nghẹn lại:

– “Anh là ai? Tại sao lại ở đây?”

Người thanh niên không trả lời ngay. Anh bước tới chiếc ghế sát cửa sổ, khoác áo lên người, rồi chậm rãi đáp:

– “Tôi là con trai ông Trần. Nhưng danh chính ngôn thuận thì không ai thừa nhận điều đó.”

Linh bàng hoàng. Mặt cô tái đi.

– “Anh… là con ông ấy? Vậy tại sao lại ở đây đêm nay?”

Anh nhìn cô, ánh mắt pha chút xót xa:

– “Em nghĩ, ông ta cưới em vì tình yêu à? Không… Ông ta làm vậy vì một trò đổi chác, như mọi khi. Nhưng lần này có gì đó… khác. Ông ta bảo tôi: ‘Đêm nay, nếu mày khiến nó ở lại, món nợ tao xóa sạch. Nếu không, mai tao lấy lại tất cả.’

Linh nghẹn họng. Trái tim cô đập loạn, không phải vì sợ… mà là vì tổn thương. Hóa ra… cô không phải vợ, cũng chẳng phải con dâu. Cô chỉ là một món cược trong một trò chơi quái đản giữa hai người đàn ông.

Ngoài trời, mưa vẫn rơi.

Căn phòng bỗng lạnh đi lạ thường. Linh quay người định chạy, nhưng anh trai trẻ kia đã bước tới, nhẹ nhàng nói:

– “Nếu em muốn đi, tôi không ngăn. Nhưng nếu ở lại… tôi có thể giúp em thoát khỏi tất cả.”

– “Tại sao… anh lại giúp tôi?” – cô hỏi, giọng run rẩy.

Anh mỉm cười, buồn như sương sớm:

– “Vì tôi cũng từng là món đồ bị ông ấy đem ra đổi lấy sự tồn tại. Và em… không đáng phải chịu như tôi.”

Đêm tân hôn ấy – Linh không ngủ. Cô ngồi bên cửa sổ suốt đêm, nhìn từng giọt mưa rơi, lòng ngổn ngang.

Sáng hôm sau, cô biến mất khỏi biệt thự họ Trần. Nhưng điều kỳ lạ là: ông Trần không truy tìm, không nổi giận.

Có lẽ… chính ông cũng hiểu, có những thứ đổi được bằng tiền – nhưng giữ không được bằng trái tim.