Lan ơi, Bảo ơi, mai là ngày cưới rồi mà sao hai con lại nằm đây thế này…
Ngôi nhà nhỏ ven làng hôm ấy sáng đèn từ sớm. Cổng hoa trắng xen hồng vừa dựng xong, bảng “Lễ Thành Hôn” treo lấp lánh giữa khoảng sân. Trong bếp, người lớn tất bật chuẩn bị, ngoài sân, hàng xóm đi qua ai cũng cười bảo: “Đẹp đôi như tranh vẽ.”
Ngày mai, Lan và Bảo sẽ nên duyên vợ chồng. Lan – cô gái hiền lành làm kế toán ở xã, Bảo – chàng kỹ sư sống nguyên tắc và chân thành. Họ đã trải qua ba năm yêu thương, hiểu nhau từng chút một. Hai gia đình vui mừng, bà con lối xóm ai cũng mong chờ ngày trọng đại này.
Sáng nay, Lan và Bảo rủ nhau lên thị xã để chuẩn bị một vài thứ cuối cùng cho lễ cưới. Cả hai cùng ngồi trên chiếc xe máy quen thuộc, không quên ghé qua tiệm ảnh để lấy bức hình cưới vừa in. “Mai tụi con làm lễ, cô ráng cho con lấy sớm nha,” Lan dặn dò với ánh mắt rạng rỡ.
Không ai ngờ… đó lại là lần cuối cùng họ xuất hiện với nụ cười trọn vẹn như thế.
Khoảng gần trưa, khi cả hai đang trên đường trở về, ở một khúc cua cách làng không xa, điều không may bất ngờ xảy đến. Một phương tiện lớn trượt bánh do đường trơn, khiến Lan và Bảo không kịp xử lý. Người dân gần đó chỉ nghe một tiếng động mạnh, rồi thấy nhiều người chạy đến hô hoán.
Chưa đầy một giờ sau, điện thoại nhà ông Trường vang lên. Bà Hạnh vừa đặt xong bình hoa trên bàn thờ tổ tiên thì giật mình bởi tiếng gọi gấp gáp. Nghe xong, bà không nói được lời nào, bàn tay buông thõng, ánh mắt thất thần. Ông Trường chạy đến đỡ vợ, nhưng chính ông cũng không còn vững. Tin dữ như một nhát dao lạnh xuyên giữa buổi trưa oi ả.
Xe chở Lan và Bảo về làng không phải là xe cưới, mà là xe đưa người về sau một chuyến đi không trở lại. Hai người được đưa vào trong nhà, nằm cạnh nhau trong gian giữa, nơi lẽ ra sáng mai sẽ là lễ cưới trong sự chúc phúc của đôi bên.
Bà Hạnh quỳ bên cạnh, gào lên trong tiếng nấc nghẹn ngào:
“Lan ơi… Bảo ơi… mai là ngày cưới rồi… sao hai con lại nằm đây thế này hả con…”
Mọi người xung quanh không ai cầm được nước mắt. Không khí đang tưng bừng phút trước bỗng im bặt. Cả xóm nhỏ chùng xuống trong sự thảng thốt và đau xót.
Chiếc váy cưới Lan chọn, vẫn treo trên móc. Hộp nhẫn đôi còn nguyên, chưa ai kịp đeo. Bức ảnh cưới định đặt trên bàn đón khách, giờ trở thành ảnh tưởng niệm, đặt cạnh hoa trắng và nén nhang mới thắp.
Ngày mai, không còn là ngày hạnh phúc như dự định, mà trở thành ngày tiễn biệt. Người dân trong làng lặng lẽ thay lễ phục bằng trang phục sẫm màu, đứng dọc hai bên đường cúi đầu đưa tiễn. Trời đổ cơn mưa nhẹ, sương mờ phủ trên cánh đồng như thấu hiểu nỗi lòng người ở lại.
Lan và Bảo được an nghỉ bên nhau, cạnh lối mòn ven triền đê, nơi có hàng tre rì rào gió mỗi chiều. Người thân đặt lên hai phần đất mới đắp bó hoa cưới trắng muốt, thay lời hẹn thề trăm năm chưa kịp nói.
Thời gian trôi đi, nỗi đau có thể dịu lại, nhưng ký ức về đôi trẻ ấy sẽ còn mãi. Mỗi khi đi ngang khúc sông, mỗi khi nhìn thấy cổng hoa trắng, người ta lại nhắc đến Lan và Bảo – một chuyện tình đẹp, nhẹ nhàng, đầy tiếc nuối. Dẫu chỉ đi cùng nhau đến đoạn đường ngắn ngủi, nhưng họ đã để lại trong lòng mọi người một tình yêu trọn vẹn và thanh khiết như sương mai.