L//y h//ôn, chồng gi//ành nhà m/ặt ti/ền, tôi nhận căn nhà n/át – ngày ph/á d/ỡ, cả nhà họ qu/ỳ r/ạp dưới đất…

0
221

Tôi tên Hà, 34 tuổi, từng là vợ của Hưng – một người đàn ông thành đạt, điển trai và có tài ăn nói. Khi mới cưới, chúng tôi chẳng có gì trong tay, chỉ là một đôi vợ chồng trẻ ở trọ trong căn phòng chật hẹp. Tôi làm nhân viên hành chính, còn anh chạy xe, buôn bán đủ thứ để kiếm sống.

Những ngày đầu, tôi phụ anh mọi việc. Hết giờ làm là tôi đi giao hàng, tính sổ, rồi gom góp từng đồng. Suốt 7 năm, tôi không dám sắm sửa gì cho bản thân. Khi có chút vốn, tôi khuyên anh mua đất ở ngoại thành. Lúc đó ai cũng cười, vì mảnh đất ấy sát nghĩa trang, giá rẻ như cho.

Nhưng tôi tin một điều: đất là đất, quan trọng là tầm nhìn.

Tôi vay ngân hàng đứng tên mua mảnh đất đó. Một phần vì anh Hưng không đủ điểm tín dụng, phần vì tôi muốn bảo toàn tài sản nếu rủi ro xảy ra. Mấy năm sau, khu nghĩa trang được giải tỏa, quy hoạch lại thành trung tâm thương mại. Mảnh đất ấy… tăng giá gấp mười lần. Tôi và anh xây nhà cấp bốn trên đó, rồi dần sửa sang thành hai tầng.

Lúc ấy, nhà chồng tôi bắt đầu thay đổi cách xưng hô với tôi từ “con nhỏ ở quê” thành “bà Hà khéo lo, giỏi thật”.

Rồi anh Hưng mở được cửa hàng mặt tiền ở trung tâm thành phố – là căn nhà thừa kế từ bố mẹ chồng. Tôi không can dự, chỉ lặng lẽ đứng sau, chăm sóc con cái, cơm nước, nội trợ, để anh “rảnh tay làm lớn”.

Thế nhưng, mọi thứ sụp đổ khi tôi phát hiện anh ngoại tình với nhân viên cấp dưới. Cô ta trẻ, xinh, sắc sảo. Khi tôi chất vấn, anh thản nhiên thừa nhận, còn nói:
— “Em làm gì cũng không bằng cô ấy khiến anh vui.”

Tôi đau, nhưng không gào khóc. Tôi chọn ly hôn. Tôi không thể sống bên người coi thường mình như vậy.

Ngày ra tòa, anh giành quyền nuôi con – với lý do “ổn định kinh tế”. Tôi chấp nhận. Nhưng đến phần chia tài sản, anh bất ngờ lớn tiếng:
— “Căn nhà mặt tiền là do cha mẹ tôi để lại, đương nhiên là của tôi. Còn căn nhà trong ngõ là đất rẻ, xưa mua rẻ như cho, để cô lấy cũng được.”

Tôi nhìn anh, lặng im ký giấy. Dù mảnh đất ấy đứng tên tôi, nhưng vì không muốn đôi co, tôi đồng ý “nhường” luôn cả phần sở hữu trên giấy tờ, đổi lại lấy căn nhà nhỏ, xiêu vẹo trong hẻm – chính là nơi tôi từng gom tiền mua năm xưa.

Anh cười nhạt:
— “Cô chọn cái nhà nát đó? Phá dỡ còn không đáng.”

Tôi chỉ đáp:
— “Ừ, cái nhà nát đó… là công sức của tôi. Tôi nhận về không phải vì giá trị, mà vì đó là thứ duy nhất tôi từng tự tay giữ được.”

Hai năm sau…

Tôi không liên lạc với nhà chồng cũ, cũng không về lại căn nhà mặt tiền. Tôi bán hết vàng tích góp, vay thêm vốn, và bắt đầu kinh doanh nhỏ từ chính mảnh đất “nhà nát” ấy. Ban đầu là tiệm tạp hóa, sau chuyển thành quán ăn sáng. Tôi vừa bán, vừa đầu tư lại, từng bước mở rộng. Mỗi ngày tôi đều làm việc từ 4 giờ sáng đến tận khuya, chẳng kêu ca một lời.

Rồi một ngày, chính quyền thành phố ra thông báo quy hoạch khu dân cư mới: con đường nối từ trung tâm thành phố ra khu ngoại ô – đi ngang qua đúng vị trí quán tôi đang kinh doanh.

Căn nhà nhỏ “trong ngõ” ngày nào… bỗng trở thành mặt tiền chính của tuyến đường mới. Còn căn nhà chồng cũ tôi giành bằng được – giờ lại rơi vào diện giải tỏa trắng vì vướng dự án công viên công cộng.

Giá đất khu tôi vọt lên từng ngày. Các nhà đầu tư tìm đến hỏi mua, trả cả chục tỷ chỉ để lấy mặt bằng mở showroom, chuỗi cà phê.

Tôi từ chối bán. Tôi thuê kiến trúc sư, xin giấy phép và… chuẩn bị phá dỡ căn nhà cũ để xây tòa nhà 4 tầng – vừa ở, vừa cho thuê mặt bằng.

Ngày khởi công phá dỡ, xe cẩu đến, người dân xung quanh tò mò kéo nhau ra xem. Đúng lúc đó, một chiếc xe hơi dừng lại. Bước xuống là… anh Hưng và cả bố mẹ anh.

Bà mẹ chồng cũ tiến đến, nước mắt ngắn dài:
— “Hà ơi… con giúp lại nhà mình được không? Cửa hàng nhà giờ bị thu hồi, bố mẹ cũng chẳng còn chỗ ở…”

Tôi sững người. Chồng cũ – người từng cười mỉa tôi nhận “căn nhà nát” – giờ đứng cúi đầu, im lặng không nói nổi lời nào. Còn mẹ chồng cũ thì… quỳ xuống ngay giữa sân.

Cả xóm đổ dồn ánh mắt về phía họ.

Tôi nhìn họ, trong lòng không còn oán hận, chỉ là chút tiếc nuối cho những năm tháng mình từng bị xem nhẹ.

Tôi bước lại, đỡ bà dậy:
— “Con không giận. Nhưng mọi thứ giờ không còn là của chung nữa. Con chỉ có thể giúp trong khả năng, chứ không thể cứu ai không biết giữ.”

Sau này, người ta vẫn truyền nhau câu chuyện: người phụ nữ từng ra đi tay trắng, chỉ giữ “căn nhà nát”, cuối cùng lại trở thành chủ khu đất vàng giữa lòng thành phố.

Còn người đàn ông từng khinh thường vợ, giành giật bằng được tài sản cha mẹ để lại… cuối cùng chỉ biết đứng nhìn mọi thứ sụp đổ – đúng như cái cách anh từng làm với cuộc hôn nhân của mình.