Đúng ngày dạm ngõ, vừa nhìn thấy đôi giày của mẹ chồng tương lai, tôi báo cho mẹ rồi h//ủy h//ôn ngay…
Sáng hôm đó, tôi dậy từ rất sớm. Hôm nay là ngày dạm ngõ của tôi và Minh – người đàn ông tôi yêu suốt ba năm trời. Mọi thứ đã được chuẩn bị chu đáo từ trước: bộ váy trắng tinh khôi, mâm quả được đặt cẩn thận, hoa tươi tràn ngập trong nhà. Trong lòng tôi vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc, tưởng rằng đây sẽ là bước ngoặt mở ra một cuộc đời mới.
Khoảng 9 giờ, tiếng còi xe vang lên trước cổng. Tôi vội ra cùng mẹ để đón nhà trai. Từ xa, tôi đã thấy Minh bước xuống, tay cầm bó hoa lớn. Nhưng khi ánh mắt tôi vừa lướt qua đôi chân của người phụ nữ đi bên cạnh anh – mẹ anh – tôi bỗng khựng lại.
Đôi giày ấy… tôi chưa bao giờ quên. Đó là một đôi giày cao gót màu đỏ mận, với vết xước nhỏ ở gót trái. Cách đây hơn mười năm, chính tôi đã nhìn thấy đôi giày này trong một ký ức cay đắng nhất đời mình.
Năm tôi 12 tuổi, bố bỏ nhà đi vì ngoại tình. Người phụ nữ đi cùng ông hôm ấy đã để lại trong tâm trí tôi hình ảnh rõ rệt: mái tóc uốn xoăn, chiếc váy màu be… và đôi giày đỏ mận ấy. Hôm đó, tôi cùng mẹ đi chợ thì bắt gặp họ đang nắm tay nhau bước vào quán cà phê. Mẹ tôi đứng chết lặng, còn tôi khóc tức tưởi. Sau lần đó, gia đình tôi tan vỡ.
Và giờ đây, trong ngày trọng đại của tôi, đôi giày ấy lại xuất hiện – trên chân mẹ chồng tương lai.
Tôi cố gắng trấn tĩnh, tự nhủ có thể mình nhầm. Nhưng khi bà tiến gần hơn, nụ cười ấy, ánh mắt ấy… tất cả đều giống hệt. Mùi nước hoa thoang thoảng cũng quen thuộc đến rợn người. Tim tôi đập dồn dập, lòng bàn tay lạnh toát.
Buổi lễ bắt đầu. Họ hàng hai bên trò chuyện vui vẻ, còn tôi chỉ im lặng. Trong đầu tôi liên tục hiện lên hình ảnh mẹ mình những năm tháng khổ sở, vừa làm vừa nuôi tôi ăn học, một mình gồng gánh tất cả.
Tôi khẽ kéo mẹ ra một góc bếp.
– Mẹ… con nghĩ mình không thể tiếp tục.
Mẹ tôi tròn mắt:
– Con nói gì thế? Hôm nay là ngày dạm ngõ, con bình tĩnh lại đi.
Tôi nghẹn ngào:
– Mẹ có nhớ người phụ nữ đã đi cùng bố hôm trước khi nhà mình tan vỡ không? Con vừa thấy bà ấy… bà ấy chính là mẹ của Minh.
Mẹ tôi sững sờ, đôi mắt ầng ậc nước. Một lúc lâu, mẹ mới khẽ gật đầu:
– Mẹ cũng nhận ra rồi… Từ lúc bà ấy bước vào, mẹ đã nhớ ra.
Chúng tôi nhìn nhau, không nói thêm lời nào. Cả hai đều hiểu rằng cuộc hôn nhân này, nếu tiếp tục, sẽ như một vết dao xoáy vào quá khứ đau đớn. Tôi không muốn mỗi lần gặp mẹ chồng lại phải nhớ đến cảnh gia đình mình tan nát. Càng không thể để mẹ tôi tiếp tục chịu đựng sự hiện diện của người đã phá vỡ hạnh phúc của bà.
Tôi quay lại phòng khách, nở một nụ cười nhạt với Minh.
– Minh, em xin lỗi… nhưng em nghĩ mình không thể tiếp tục buổi lễ hôm nay.
Anh ngỡ ngàng:
– Em nói gì vậy? Có chuyện gì sao?
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:
– Mẹ anh… là người đã từng khiến gia đình em tan vỡ. Em không thể vượt qua được điều đó.
Không khí bỗng chùng xuống. Mẹ anh tái mặt, còn anh thì nhìn tôi với ánh mắt vừa đau đớn vừa không hiểu. Tôi biết, nói ra điều này sẽ làm mọi thứ sụp đổ, nhưng thà đau một lần còn hơn dằn vặt cả đời.
Tôi cúi chào họ hàng nhà trai, rồi dắt mẹ rời khỏi phòng khách. Ngoài cổng, gió thổi mạnh, tôi hít sâu một hơi. Dù lòng quặn thắt, tôi vẫn cảm thấy nhẹ nhõm vì đã chọn đúng.
Vài ngày sau, Minh nhắn tin cho tôi, nói rằng anh rất tiếc nhưng tôn trọng quyết định của tôi. Anh cũng xin lỗi thay mẹ, nhưng tôi chỉ đáp: “Anh không có lỗi, chỉ là chúng ta không thể chung đường.”
Cuộc sống trở lại bình thường. Mẹ tôi bảo:
– Con đã làm điều đúng đắn. Không ai đáng để con hy sinh sự bình yên của mình.
Tôi mỉm cười. Hôn nhân không chỉ là chuyện của hai người, mà còn là sự giao thoa của hai gia đình. Và tôi hiểu rằng, có những quá khứ không thể xóa nhòa, cũng không nên thử vượt qua bằng sự miễn cưỡng.
Ngày dạm ngõ ấy đã kết thúc nhanh chóng, nhưng lại mở ra cho tôi một nhận thức rõ ràng: hạnh phúc thật sự không nằm ở việc cưới được ai, mà ở việc mình có thể sống an yên, không bị bóng tối của quá khứ phủ lên tương lai.