Hôm ấy là một ngày đặc biệt – lần khám thai cuối cùng trước khi vợ sinh. Minh dậy sớm, lái xe chở vợ đến bệnh viện. Cô mang thai 39 tuần, bụng nặng nề nhưng ánh mắt rạng rỡ. Họ bàn nhau tối mai sẽ sắp xếp lại phòng, chuẩn bị đón con gái đầu lòng.
– Em vào khám đi, chắc cũng lâu đấy. Anh qua khu xét nghiệm máu tổng quát cho chắc, hôm trước hay đau đầu choáng váng. – Minh nói, nụ cười vẫn không rời môi.
Linh gật đầu, dặn anh đừng để bác sĩ vẽ máu nhiều quá kẻo ngất.
Tối đó, mọi thứ bình thường. Minh ăn cơm, tắm cho mèo, rồi nằm đọc sách bên Linh – cô tựa vào vai anh, tay ôm bụng, mơ màng về cái tên đặt cho con gái.
2h03 sáng.
Điện thoại reo. Lặng lẽ, dai dẳng.
Minh giật mình tỉnh dậy, nhìn màn hình: Số bệnh viện.
Anh nghe máy, tim đập thình thịch. Bên kia là giọng bác sĩ – nghiêm nghị và không khoan nhượng:
– Chúng tôi cần gặp anh gấp. Có bất thường nghiêm trọng trong xét nghiệm máu. Anh có thể đến ngay được không?
– Chuyện… chuyện gì vậy bác sĩ?
– Không thể nói qua điện thoại. Nhưng anh phải biết.
30 phút sau, Minh đã ngồi trong phòng bệnh viện, đầu óc quay cuồng. Bác sĩ đặt trước mặt anh một tờ kết quả. Minh liếc nhanh dòng chữ in đậm ở cuối:
“Phát hiện kháng thể HIV dương tính. Cần làm thêm xét nghiệm khẳng định.”
Không gian vỡ vụn.
Minh cứng người, lắp bắp:
– Không thể nào… tôi… tôi làm sao mà…
Bác sĩ nhìn anh như đã quen với câu hỏi này.
– Anh nên xét nghiệm từ lúc có triệu chứng sụt cân và mệt mỏi. Chúng tôi nghi anh đã nhiễm một thời gian.
Tim Minh như rơi vào vực thẳm. Trong đầu anh chỉ vang lên một câu hỏi duy nhất: “Còn vợ tôi? Còn con tôi?”
Anh về nhà lúc 4h sáng. Nhìn Linh đang ngủ say, tay vẫn đặt trên bụng. Anh ngồi xuống, toan nói gì đó – nhưng cổ họng nghẹn ứ. Anh không dám đánh thức cô. Không dám nhìn vào mắt cô. Không dám tưởng tượng nếu cô cũng bị lây…
Suốt ba ngày, Minh sống trong bóng tối. Anh giả vờ vui vẻ, đưa vợ đi dạo, nghe nhạc thai giáo, lén gọi bác sĩ riêng hỏi về các xét nghiệm bổ sung. Anh quyết định sẽ không nói gì cho đến sau khi con chào đời.
Nhưng định mệnh không chờ.
Tối ngày thứ ba, Linh bỗng đau bụng dữ dội. Họ lao đến bệnh viện – chuyển dạ. Cấp cứu. Bác sĩ nói thai có dấu hiệu suy tim nhẹ, phải mổ gấp. Minh vừa ký tên xong thì bác sĩ riêng của anh chạy tới, kéo anh ra một góc:
– Chúng tôi đã có kết quả khẳng định. Anh âm tính.
Minh sững người.
– Nhưng… tờ giấy kia…
– Bị đánh nhầm mã bệnh nhân. Kết quả dương tính đó là của một người tên “Minh” khác, cùng ngày sinh, khác số hồ sơ. Chúng tôi rất xin lỗi.
Mọi tế bào trong người Minh như trút bỏ một tảng đá. Anh muốn gào lên, bật khóc, ôm lấy bất kỳ ai gần đó… nhưng không kịp.
Điện thoại reo. Một y tá gọi:
– Anh Minh! Vợ anh sinh rồi! Con gái anh chào đời khỏe mạnh!
Khi Minh bước vào phòng hồi sức, Linh đang ôm con, mỉm cười. Anh tiến lại, bế con gái lên, môi run run:
– Anh có chuyện này… phải nói với em.
Linh nhìn anh, nhẹ nhàng:
– Anh tưởng em không biết à? Hôm qua anh giặt nhầm đồ, để tờ kết quả rơi trong máy giặt. Em đã thấy. Nhưng em tin anh. Và em tin cả định mệnh.
Minh bật khóc.
Cú twist không phải là cái chết. Mà là sự sống được trả lại – đúng lúc tất cả tưởng như đã kết thúc.