Đời này chắc tôi không thể nào quên cái ngày hắn chìa cho tôi lá đơn l;:y d;:ị, hắn nói như quát rằng hắn đã chán ngấy cái vẻ mặt nhạt phèo của tôi 3 năm nay

0
125

Đời này chắc tôi không thể nào quên. Cái ngày hắn chìa cho tôi lá đơn ly dị, hắn nói như quát rằng thì là hắn đã chán ngấy cái vẻ mặt nhạt phèo của tôi. Hắn bảo tôi chẳng còn chút sức sống, rằng tôi như cái bóng lặng lẽ trong căn nhà này, và hắn không chịu nổi nữa. Cái ngày ấy, hắn lôi sềnh sệch chiếc va ly cũ sờn, hất ra ngoài cửa, rồi bắt tôi kéo bé Chi ra mặc kệ con bé khóc gào. Tiếng khóc của con như xé toạc tim tôi, nhưng hắn chỉ lạnh lùng quay đi, không một lần ngoảnh lại.

Tôi đứng đó, ôm bé Chi, nhìn bóng lưng hắn khuất dần sau con ngõ nhỏ. Lá đơn ly dị nằm nhàu nhĩ trên bàn, chữ ký của hắn cứng nhắc như chính con người hắn. Tôi không khóc, không phải vì mạnh mẽ, mà vì tôi đã cạn kiệt cảm xúc từ lâu. Hắn nói đúng, có lẽ tôi thật sự nhạt nhẽo, chẳng còn gì để níu giữ một người như hắn.

Những ngày sau đó, tôi và bé Chi sống lặng lẽ trong căn nhà trống trải. Tôi cố gắng làm mọi thứ để con bé vui, nhưng ánh mắt của Chi vẫn đượm buồn. Mỗi đêm, tôi nghe con bé gọi tên bố trong giấc mơ, và tôi chỉ biết ôm con chặt hơn, bất lực. Tôi bắt đầu làm việc nhiều hơn, nhận thêm ca đêm ở quán ăn, chỉ để không phải đối diện với sự cô đơn trong chính ngôi nhà mình.

 

Rồi một ngày, tôi nhận được một cuộc gọi từ số lạ. Giọng một người phụ nữ, run run, hỏi tôi có phải là vợ của hắn không. Tôi ngập ngừng, bảo rằng chúng tôi đã ly dị. Người phụ nữ im lặng một lúc, rồi nói: “Chị… chị có thể đến bệnh viện gặp anh ấy không? Anh ấy… không còn nhiều thời gian.”

Tôi sững sờ. Hắn ư? Hắn đang ở bệnh viện? Người phụ nữ giải thích rằng cô ấy là đồng nghiệp của hắn, và hắn vừa trải qua một tai nạn giao thông nghiêm trọng. Cô ấy nói hắn cứ nhắc tên tôi và bé Chi trong cơn mê sảng, bảo rằng hắn cần gặp chúng tôi, rằng hắn có điều muốn nói.

Tôi không muốn đi. Tôi đã quá đau, quá mệt mỏi vì hắn. Nhưng bé Chi, khi nghe chuyện, đã nắm tay tôi, đôi mắt rưng rưng: “Mẹ, mình đi gặp bố đi. Con nhớ bố.” Tôi không nỡ từ chối con, nên đành đưa Chi đến bệnh viện.

Hắn nằm đó, yếu ớt, khác hẳn con người hùng hổ ngày hôm ấy. Máy móc xung quanh kêu bíp bíp, và tôi thấy hắn cố gắng mở mắt khi nghe tiếng bé Chi gọi. Hắn nắm lấy tay tôi, giọng thều thào: “Anh xin lỗi… Anh sai rồi. Anh không chán em… Anh chỉ… sợ.”

Tôi cau mày, không hiểu. Hắn sợ gì? Hắn, người luôn tỏ ra mạnh mẽ, luôn áp đặt mọi thứ lên tôi, lại sợ? Hắn hít một hơi khó nhọc, rồi nói tiếp: “Anh phát hiện mình bị bệnh… ung thư. Anh không muốn em và Chi phải khổ vì anh. Anh nghĩ… rời bỏ em là cách tốt nhất.”

 

Tôi như chết lặng. Hóa ra, lá đơn ly dị, những lời cay nghiệt, hành động lạnh lùng của hắn… tất cả chỉ là vở kịch để che giấu sự thật. Hắn không chán tôi, không bỏ rơi mẹ con tôi vì một lý do tầm thường. Hắn muốn bảo vệ chúng tôi, theo cách méo mó nhất mà hắn có thể nghĩ ra.

Hắn nắm chặt tay tôi, nước mắt lăn dài: “Anh chỉ muốn em sống tốt… không phải lo cho một thằng như anh. Nhưng anh nhớ em… nhớ Chi… Anh sai rồi…”

Bé Chi òa khóc, ôm lấy bố. Tôi không nói gì, chỉ ngồi đó, cảm giác như mọi thứ trong tôi vỡ vụn. Hắn đã chọn cách tổn thương tôi để tôi không phải đau đớn nhìn hắn ra đi. Nhưng hắn không biết rằng, sự thật này còn đau hơn gấp bội.

Hắn qua đời ba ngày sau đó. Trước khi đi, hắn mỉm cười, nói rằng hắn nhẹ lòng vì đã nói ra sự thật. Tôi không biết mình có tha thứ cho hắn hay không, nhưng tôi biết rằng, từ giờ, tôi sẽ sống vì bé Chi, và vì cả phần của hắn – người đàn ông đã yêu tôi, theo cách sai lầm nhất.