Ông Tùng, một doanh nhân 52 tuổi thành đạt, quyết định tự thưởng cho mình một chuyến du lịch Thái Lan để thư giãn sau nhiều năm bận rộn. Ông đã ly hôn, không con cái, tài sản dư dả, và vẫn giữ được vẻ ngoài phong độ, hào hoa. Với ví tiền dày và phong cách galant, ông Tùng nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý ở xứ chùa Vàng.
Ngày đầu tiên ở Bangkok, ông Tùng tham gia một tour chợ nổi Damnoen Saduak. Tại đây, ông gặp Naree, một cô gái Thái 27 tuổi, làm hướng dẫn viên du lịch. Naree bị cuốn hút bởi sự lịch lãm và những câu chuyện kinh doanh của ông Tùng. Hai người cùng ngồi thuyền, ăn mì thuyền thơm lừng, và cười đùa vui vẻ. Cuối ngày, họ hẹn gặp lại ở một quán bar ven sông Chao Phraya, và một buổi tối lãng mạn đã kéo họ lại gần nhau.
Tiếp theo, ông Tùng đến Pattaya để tận hưởng không khí biển. Tại phố đi bộ Walking Street sôi động, ông gặp Ploy, một cô gái Thái 25 tuổi, làm nhân viên phục vụ ở một quán bar. Ploy bị ấn tượng bởi sự hào phóng của ông Tùng khi ông bo tiền hậu hĩnh và mua tặng cô một chiếc vòng ngọc trai. Họ cùng nhau nhảy múa, ngắm pháo hoa trên bãi biển, và cuối cùng, một đêm ở khách sạn ven biển đã để lại dấu ấn khó quên.
Điểm dừng cuối cùng là Chiang Mai, nơi ông Tùng tham quan các ngôi chùa cổ. Trong một lễ hội đèn trời Loy Krathong, ông gặp Kanya, một cô gái Thái 29 tuổi, bán đồ lưu niệm thủ công. Kanya mê mẩn sự tự tin và những lời khen ngọt ngào của ông Tùng. Hai người cùng thả đèn trời, cầu nguyện dưới ánh trăng, và một buổi tối bên nhau tại một nhà nghỉ nhỏ đã khép lại chuyến đi của ông.
Sáu tháng sau, khi ông Tùng đang ngồi nhâm nhi cà phê ở Sài Gòn, một tin nhắn từ Naree khiến ông giật mình: “Em có thai, là con của anh”. Ông chưa kịp phản ứng thì Ploy gọi điện: “Em cũng mang thai, anh phải chịu trách nhiệm!”. Ngay sau đó, Kanya nhắn tin: “Em sắp sinh con của anh, anh định thế nào đây?”. Ông Tùng choáng váng, tay run run làm rơi cả ly cà phê. Ba cô gái, ba thành phố ở Thái Lan, và giờ ông sắp làm cha ở tuổi 52.
Cả ba cô gái quyết định bay đến Việt Nam để gặp ông Tùng. Họ xuất hiện cùng lúc trước cửa nhà ông ở quận 7, mỗi người một vẻ, nhưng đều có điểm chung: cái bụng bầu vượt mặt. Naree nghiêm nghị: “Anh hứa sẽ quay lại mà!”. Ploy khóc lóc: “Em nghỉ việc vì đứa bé rồi!”. Kanya thì điềm tĩnh hơn: “Em chỉ muốn con em có cha”. Ông Tùng hoảng loạn, lắp bắp: “Tôi… tôi sẽ chịu trách nhiệm, nhưng mà… làm sao bây giờ?”.
Sau một tuần tranh cãi, ông Tùng quyết định làm xét nghiệm ADN để xác nhận. Kết quả khiến tất cả sững sờ: chỉ có con của Kanya là con ông, còn hai đứa trẻ kia không phải. Hóa ra, Naree và Ploy cũng qua lại với người khác trong thời gian đó, nhưng họ nhắm đến ông Tùng vì nghĩ ông giàu có. Ông Tùng thở phào, nhưng cũng không khỏi áy náy với Kanya. Ông quyết định chu cấp cho cô và đứa bé, đồng thời hỗ trợ Kanya mở một cửa hàng nhỏ ở Chiang Mai để cô có cuộc sống ổn định.
Cái kết của ông Tùng là một bài học nhớ đời. Ông nhận ra rằng sự hào hoa không kiểm soát đã suýt đẩy ông vào rắc rối lớn. Từ đó, ông sống kín đáo hơn, tập trung vào việc làm từ thiện, và thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm Kanya cùng đứa con – cậu bé mà ông đặt tên là “Chiang”, như một kỷ niệm về chuyến đi định mệnh ở Thái Lan.