ĐÁM CƯỚI BÊN NGHĨA TRANG
Họ tổ chức đám cưới ở một bãi đất rộng ven làng. Không ai ngờ rằng mảnh đất này, chỉ cách nghĩa trang cũ chưa đầy chục mét, lại có thể thành nơi dựng rạp cưới. Nhưng vì cô dâu chú rể đều làm ăn xa, về gấp, chỉ cần chỗ đủ rộng và thoáng đãng để đãi khách.
Nhạc vang lên rộn ràng, ai cũng cười nói, hân hoan chúc phúc. Cô dâu trong bộ váy trắng xoè bồng bềnh, tay run run cầm dao cùng chú rể cắt chiếc bánh cưới 5 tầng. Người MC vừa dứt câu: “Chúc cho đôi bạn trẻ trăm năm hạnh phúc!” thì bất ngờ rắc… rắc… rắc…
Mặt đất ngay dưới chân cô dâu bắt đầu rung nhẹ. Tiếng micro rơi xuống đất vang lên chan chát. Chiếc bánh cưới khẽ nghiêng, lớp kem trắng trượt xuống. Cô dâu hoảng sợ nhìn xuống, váy cưới bay phấp phới khi mặt đất nứt ra thành một đường dài. Đúng lúc ấy, một tiếng nổ nhỏ phát ra từ dưới lòng đất, mùi tanh ngai ngái xộc lên. Cô dâu hét thất thanh, mọi người đổ xô kéo cô ra nhưng đường nứt ngày càng rộng, nuốt chửng mảnh sân lót gạch đỏ dưới chân.
Chỉ mười phút sau, giữa lúc ai nấy còn bàng hoàng, phần đất sụp xuống hiện lên một khoảng tối sâu hun hút. Từ đó, người ta thấy lộ ra phần mái vòm của những ngôi mộ cũ. Hóa ra, mảnh đất ấy năm xưa vốn là nghĩa trang chôn cất hàng chục người chết trận, sau này bị san lấp để mở rộng đường làng nhưng chưa từng được cải táng.
Tiếng khóc, tiếng la hét vang khắp rạp cưới. Cô dâu ngất lịm trong vòng tay chú rể. Một cụ già run rẩy vén rèm bước vào, lẩm bẩm: “Tôi đã nói rồi… đất này có người nằm, tổ chức cưới xin chỉ rước xui xẻo vào mình.”
Hôm đó, đám cưới tan hoang, không ai dám ở lại ăn uống. Bánh cưới đổ, váy cô dâu lấm lem bùn đất và mùi tanh khó chịu từ dưới lòng huyệt. Chiều xuống, khói nhang từ nghĩa trang bên cạnh bay sang, cuộn lấy rạp cưới im lặng như một đám ma.
Người ta kể lại, đêm đó, cô dâu mơ thấy mình mặc váy cưới, bước đi trên nền gạch đỏ cũ kỹ, xung quanh toàn là bia mộ đổ nghiêng. Trong giấc mơ, có bàn tay lạnh ngắt nắm chặt chân cô, kéo cô về phía bóng tối sâu thẳm, nơi vọng lại tiếng cười khanh khách ma mị…