“Đám cưới… chỉ còn lại cô dâu.”
Sáng hôm ấy, cả làng rộn ràng. Cờ hoa giăng khắp ngõ, tiếng trống, tiếng nhạc vang lên tưng bừng. Ai cũng mong chờ giây phút đôi trẻ chính thức nên duyên, sau bao năm gắn bó.
Dũng – chú rể – khoác lên mình bộ vest trắng chỉnh tề, cài đoá hoa đỏ thắm trước ngực. Anh bước lên chiếc xe hoa, tay không ngừng mân mê hộp nhẫn, ánh mắt ngời sáng. Hôm nay là ngày cưới của anh và Mai – mối tình đầu, tình cuối, và là người anh luôn hứa sẽ “chăm sóc cả đời”.
“Mai à, đợi anh một lát nữa thôi… mình sẽ là vợ chồng.” – đó là dòng tin nhắn cuối cùng Mai đọc được từ anh.
Nhưng… chỉ “một lát” ấy đã trở thành vĩnh viễn.
Trên đường sang nhà gái, đoàn xe nhà trai bất ngờ gặp sự cố. Một phương tiện từ ngõ hẹp bất ngờ lao ra, không kịp xử lý. Âm thanh chát chúa vang lên. Cả khu phố như ngừng lại.
Chiếc xe hoa méo mó, hoa cưới rơi vãi trên đường. Dũng – người đang ngồi ở ghế trước – bị thương nặng. Dù mọi người đã gọi trợ giúp ngay lập tức, nhưng tim anh đã không còn đáp lại.
Lúc đó, trên tay anh vẫn đang nắm chặt hộp nhẫn – chưa kịp trao.
Ở nhà gái, Mai vẫn ngồi chờ trong phòng trang điểm. Chiếc váy cưới trắng tinh khôi, mái tóc vừa được vấn gọn. Mỗi lần nghe tiếng động ngoài ngõ, cô lại hỏi:
– “Nhà trai tới chưa mẹ?”
Không ai trả lời. Rồi một người trong xóm chạy vào, thì thầm điều gì đó với bố cô. Mẹ cô bỗng chao đảo, vịn vào cột nhà cho khỏi ngã. Không khí đang náo nhiệt bỗng chốc lặng đi như chưa từng có lễ cưới nào.
Mai bước ra ngoài, ánh mắt vẫn ngơ ngác.
Cho đến khi thấy những người bên nhà trai mặt thất thần, và chiếc xe hoa – giờ không còn ai ngồi trong – đậu lặng lẽ giữa ngõ.
Không có Dũng.
Không còn trống kèn. Không còn tiếng cười. Chỉ còn tiếng nấc nghẹn, tiếng gọi tên anh trong vô vọng, và hình ảnh cô dâu quỳ gối bên khung ảnh người mình yêu – được đặt vội trên chiếc bàn nhỏ giữa phòng khách.
“Anh bảo sẽ đến rước em mà… Sao lại không giữ lời?”
Đám cưới năm ấy không thể trọn vẹn. Ngày nên duyên hóa thành một ngày khó quên. Trong chiếc hộp nhẫn cưới, mãi mãi chỉ còn một chiếc chưa kịp trao.