Con dâu và con gái cùng ở cữ, tôi phải ăn cơm móng giò cả tháng để cho có sữa nhưng khi sang phòng em chồng thì tôi trào nước mắt

0
208

Con dâu và con gái cùng ở cữ, tôi phải ăn cơm móng giò cả tháng đến phát ngán để có sữa cho cháu bú, thế mà khi vô tình bước sang phòng em chồng, tôi chết lặng nhìn mâm cơm bốc khói nghi ngút trước mặt cô ấy — đầy đủ gà hầm, cá hồi, hoa quả cắt sẵn, canh tần hầm đủ vị. Tôi quay vào, gọi thẳng mẹ chồng ra giữa sân mà nói đúng một câu. Bà nghe xong chỉ biết há hốc miệng rồi… phải nhộ-t lại ngay câu nói từng hùng hồn tuyên bố trước kia.

Tôi và em chồng cùng sinh con trong cùng một tháng. Bụng tôi còn chưa hết đau sau ca sinh mổ, đêm vẫn phải dậy ba bốn lần bế con. Mẹ chồng tôi lúc nào cũng giục tôi ăn cho nhiều, nhưng khổ nỗi… ngày nào cũng chỉ có móng giò hầm đu đủ, lúc thì trơ móng, lúc thì nổi váng mỡ, ăn đến mức tôi nhìn thấy móng giò là muốn khóc.

 

Tôi không đòi hỏi gì nhiều, chỉ mong được ăn đủ chất để có sữa, không cần cao lương mĩ vị, chỉ cần chút rau xanh, quả tươi hoặc cá thịt đổi món. Nhưng mỗi lần tôi mở miệng, mẹ chồng lại chặc lưỡi:

– “Ở cữ phải kiêng. Con dâu nhà này xưa nay ăn thế, không ai chết cả!”

Tôi đành im. Vì nghĩ nhà không khá giả, tôi không muốn làm khó.
Cho đến một buổi trưa, con tôi khóc dữ dội. Tôi bế nó đi lòng vòng thì nghe mùi đồ ăn thơm phức từ phòng kế bên – phòng của em chồng tôi.

Tò mò ghé mắt nhìn qua khe cửa mở hờ, tôi chết lặng.

Trên bàn là một mâm cơm như nhà hàng:
– Gà ác tần thuốc bắc,
– Cá hồi áp chảo,
– Hoa quả gọt sẵn đặt trong đĩa thủy tinh,
– Chè tổ yến nóng hổi vừa bắc ra khỏi bếp.
Em chồng tôi thì nằm gác chân, xem điện thoại, chốc chốc lại được mẹ bón cho thìa cháo hầm.

Tôi nghẹn họng. Không phải vì ghen tị – mà là cay đắng.

Tôi lặng lẽ quay vào bếp.
Nhìn nồi móng giò mỡ nổi váng và bát cơm nguội tanh tôi đang ăn dở, nước mắt tự dưng trào ra.

Không chịu được nữa. Tôi gọi thẳng mẹ chồng lại, chỉ tay về phía phòng em chồng, rồi nói to, rành mạch, trước mặt cả nhà đang ăn cơm trưa:

“Con dâu cũng đẻ cháu nội, con gái mẹ cũng đẻ cháu ngoại. Mẹ coi cháu nào mới là máu mủ?”

Cả nhà lặng ngắt.

Mẹ chồng tôi giật mình, chối quanh:
– “Ơ… thì nó mới sinh đầu lòng, mẹ bồi bổ thêm tí…”
– “Còn con thì đẻ thường, khỏe hơn…”

Tôi không nín được nữa:

“Đẻ thường? Mẹ có nhìn thấy vết mổ ngang bụng con không?
Mẹ bồi bổ cho con gái thì không sai, nhưng bỏ mặc con dâu nằm đó nhai móng giò hằng ngày, đến cái rau muống luộc còn không có thì mẹ đang coi ai là người dưng?”

Cả nhà cứng họng. Em chồng từ trong phòng chạy ra, nhìn mẹ, rồi nhìn tôi. Tôi thấy ánh mắt cô ấy lảng tránh.

Cuối cùng, mẹ chồng đứng lắp bắp, nói đúng câu từng mạnh miệng tuyên bố mấy tháng trước:
– “Con dâu khác, con gái khác. Máu mủ vẫn là…”

Tôi cắt ngang:

“Thế thì từ nay, cháu nội của mẹ cũng ‘khác’ nốt. Đừng mong nó gọi mẹ là bà nữa!”

Nói xong, tôi vào phòng, ôm con về nhà mẹ đẻ. Hôm đó tôi vừa đi vừa khóc, nhưng là nước mắt rửa trôi mù quáng.

Sau này, chồng tôi phải đến nhà ngoại xin lỗi rối rít, nói mẹ chồng đã tự nấu đem sang bù đắp, nhưng tôi không còn tin nữa.

Bởi sự thiên vị và bất công trong tình thân, một khi phơi bày ra, nó như vết dao cắt rỉ sét, lâu lành và rất khó quên.