Ở một vùng quê nhỏ ven sông, nơi tiếng chim hót mỗi sáng và hoa cau rơi trắng mái hiên, có một cô giáo tên là Hạnh. Cô đã gần 40 tuổi, sống một mình trong căn nhà cấp bốn đơn sơ, giản dị như chính con người cô. Suốt mười mấy năm đứng lớp, cô là người mẹ thứ hai của biết bao thế hệ học trò, dù bản thân chưa từng làm mẹ.
Năm đó, một tai nạn thảm khốc đã cướp đi mạng sống của đôi vợ chồng trẻ trong làng, để lại hai đứa con sinh đôi mới chỉ 3 tuổi. Không người thân thích, hai bé đứng trước nguy cơ bị gửi vào trại trẻ mồ côi.
Cô Hạnh đã lặng lẽ làm một điều không ai ngờ tới: xin được nhận nuôi cả hai em. “Tôi không có chồng con, cuộc đời tôi chẳng còn mong gì hơn là được chăm sóc cho chúng nó lớn lên tử tế”, cô nói trong buổi họp làng. Dẫu nhiều người lo ngại, xì xào, nhưng cô vẫn quyết tâm. Từ đó, căn nhà nhỏ có thêm tiếng cười trẻ thơ, tiếng ru ngọt ngào và mùi cơm canh chan chứa tình thương.
Hai đứa trẻ – Nam và Dũng – lớn lên trong tình yêu thương vô điều kiện của cô. Cô không giàu, nhưng chưa từng để chúng đói, chưa từng để chúng mặc cảm. Cô dạy chúng học, dạy cách làm người, và luôn nhấn mạnh rằng: “Con người hơn nhau ở cái tâm và sự cố gắng”.
22 năm trôi qua. Nam trở thành bác sĩ, còn Dũng là kỹ sư công trình. Cả hai đều ra trường loại giỏi, có công việc ổn định. Trong suốt những năm học đại học, dù khó khăn, hai anh em chưa bao giờ để cô phải gửi tiền – ngược lại, còn đi làm thêm, gửi về phụ cô sửa lại căn nhà cũ kỹ.
Vào một chiều đầu hè, cô Hạnh đang lom khom nhặt rau thì tiếng xe ô tô vang lên trước cổng. Hai người đàn ông trẻ, cao lớn, bảnh bao bước xuống. Họ cúi đầu chào, rồi lần lượt quỳ xuống trước mặt cô:
— “Mẹ ơi, hôm nay tụi con chính thức về đưa mẹ lên thành phố sống với tụi con. Căn nhà nhỏ này giờ đã là quá khứ, mẹ vất vả đủ rồi.”
Cô bật khóc, nước mắt lăn dài trên gò má nhăn nheo. Không phải vì căn nhà mới, không phải vì cuộc sống sung túc – mà vì cuối cùng, tình thương vô điều kiện cô gieo trồng suốt bao năm đã nở hoa. Hai đứa trẻ mồ côi ngày nào giờ đã là hai người đàn ông trưởng thành, hiếu nghĩa và thành đạt. Chúng không phải con ruột, nhưng tình yêu của cô – chính là máu thịt.
Cái kết của cô Hạnh không phải là một cuộc hôn nhân, cũng chẳng phải sự giàu có. Mà là hạnh phúc vẹn tròn – khi được gọi là “mẹ” bằng cả tấm lòng, khi tình thương đã hóa thành trái ngọt ngào nhất cuộc đời.