10 năm trước, Loan – cô gái trẻ vừa tốt nghiệp đại học – bất ngờ mang thai, nhưng chưa từng công khai danh tính cha đứa bé. Chỉ một đêm, cô từ bỏ cơ hội làm việc ở thành phố, lặng lẽ quay về khu phố nhỏ nơi ngoại cô sinh sống.
Suốt 10 năm, cô đơn thân nuôi con. Không đám cưới. Không chồng. Không một lời giải thích.
Cả xóm xì xào:
“Gái chưa chồng mà chửa.”
“Chắc bị lừa tình.”
“Làm gì có cha, con hoang thôi.”
Loan nghe hết. Nhưng cô không phản ứng, chỉ lặng lẽ chăm con. Cậu bé – tên Gấu – ngoan ngoãn, lễ phép, học rất giỏi. Mỗi lần có ai chê bai mẹ, cậu chỉ nắm tay mẹ thật chặt và nói:
“Con có mẹ là đủ.”
Loan sống khép kín, chưa từng đi bước nữa. Cô từ chối tất cả lời hỏi han. Cả khu phố tin chắc: cha đứa bé đã bỏ rơi mẹ con cô từ ngày đầu tiên.
Cho đến một buổi sáng thứ Hai.
Cả khu phố nháo nhác khi một đoàn xe sang nối đuôi nhau dừng lại trước cửa nhà Loan. Mercedes, Rolls-Royce, Cadillac… dàn hàng thẳng tắp khiến người dân tưởng quay phim.
Một người đàn ông bước xuống từ chiếc xe chính giữa. Anh ta mặc quân phục cấp cao, lưng thẳng tắp, khuôn mặt nghiêm nghị. Những người đàn ông trong khu phố – cả già lẫn trẻ – đồng loạt quỳ gối khi nhìn thấy huy hiệu gắn trên ngực trái của ông: Thiếu tướng đặc nhiệm quốc tế.
Ông tiến thẳng về phía Gấu đang đứng sững bên bậc thềm, quỳ một gối, chìa ra một chiếc hộp gỗ, và nói:
“10 năm trước, cha buộc phải biến mất khỏi thế giới để làm nhiệm vụ tuyệt mật. Bây giờ, nhiệm vụ kết thúc… cha về đón con và mẹ con.”
Cả khu phố chết lặng. Mẹ Gấu – cô gái bị cả đời gán tiếng “không chồng mà chửa” – bước ra với đôi mắt đỏ hoe. Người đàn ông đứng dậy, ôm chầm lấy hai mẹ con, đưa hộp gỗ cho Gấu.
Bên trong là một tấm thẻ định danh đặc biệt, ghi:
“Con trai Thiếu tướng Phan Quân – bảo vệ cấp quốc gia.”
Từ hôm đó, cánh cổng nhà Loan không bao giờ còn khép kín. Những lời dèm pha biến mất. Và người ta nói với nhau:
“Phụ nữ im lặng suốt 10 năm… không phải vì họ sai, mà vì sự thật quá lớn khiến họ chẳng cần giải thích.”